Mục lục
Vợ Ta Là Thánh Nữ - Giang Tả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lối vào bên trong? Truyền thừa của Tiên Linh động phủ là gì?

Tô Kỳ thực sự tò mò.

Tĩnh Nguyệt lắc đầu:

- Cái này sư tỷ chị cũng không biết, dù sao bọn họ cũng nói là truyền thừa không tệ, hẳn là họ cũng không biết, nếu không đã sớm phải khoe khoang trước mặt sư tỷ chị đây rồi.

Tô Kỳ cũng không hỏi nhiều, chỉ tò mò hỏi:

- Giờ chúng ta đi thế nào đây? Người khác đều bay qua!

Tĩnh Nguyệt hất tóc:

- Đương nhiên là đánh tới!

Tô Kỳ: “…”

Cô không thèm để ý vị sư tỷ này nữa, do dự một chút, vẫn lại lấy điện thoại ra nhắn một tin.

- A, lại thông báo sao? Lần trước hắn chờ em bắt máy thì liền tắt, rõ ràng là đùa giỡn em.

- Còn không phải chị hại, còn cướp điện thoại không cho em gọi lại.

- Đi thôi, tiểu tức phụ!

- Chị mới là tiểu tức phụ.

- Tỷ tỷ đây là Thánh nữ, Thánh nữ là quý tộc độc thân!



Bên ngoài Tiên Linh động phủ, Giang Tả nhìn điện thoại, lắc đầu bất đắc dĩ.

Tô Kỳ gửi tin nhắn cho hắn, nói là cần cùng chị họ ra ngoài có việc, còn chưa xác định bao giờ trở lại.

Nhìn tới đây, Giang Tả cũng biết hai người kia cũng tới nơi này, những người này thích tụ tập vậy sao?

Giang Tả thở dài:

- Xem ra phải nhanh chóng một chút, trước tìm đầu Hồ ly kia, không được thì cũng phải sớm ra ngoài.

Đi vào thì hắn cần tới điểm cố định, nhưng đi ra thì dễ hơn nhiều.

Lúc trước sau khi nhận xong truyền thừa, hắn có khá nhiều tâm đắc đối với việc đi ra.

Sau đó Giang Tả liền toàn lực tìm Tam Vĩ hồ, hiện hắn không cần ẩn nấp, dù sao cũng không ai biết hắn vào mà không qua ủy thác.

Giang Tả không ngừng đi tới một bên, đi tới trước một dốc núi nhỏ.

Lúc này hắn nhìn thấy một đầu Hồ ly, nó đang đứng trên trạc cây, miệng gặm trái cây.

Giang Tả nhìn nó, mà nó có vẻ cũng có cảm giác, ngẩng đầu liếc mắt thấy Giang Tả.

Tiểu Lê trực tiếp ngẩn người, sau đó hoảng sợ ném trái cây, lập tức muốn chạy trốn.

Giang Tả hoàn toàn không hiểu đầu Hồ ly này chạy cái gì, lập tức cấm lá chắn ném tới.

Ầm!!!

Tiểu Lê trực tiếp bị Giang Tả đập ép xuống đất.

Tốc độ của tiêu lê không tệ, nếu không phải do bị Giang Tả dọa, phát rồi có khi đã không trúng.

Đi tới bên cạnh, Giang Tả cầm tấm thuẫn lên, thấy Tiểu Lê đã nửa chết nửa sống, hắn mới nhàn nhạt nói:

- Ta nói với chủ nhân của ngươi, chết thấy Hồ ly, chết thì thấy xác, ngươi còn dám chạy, ta liền giết ngươi rồi đem về.

Tiểu Lê lạnh rung, gia chủ của nó sao lại vậy chứ? Tại sao có thể để người đáng sợ như vậy tới tìm nó chứ, có phải không thương nữa rồi không?!

- Theo ta, tốt nhất chớ thách thức ta.

Cảnh cáo Hồ ly xong, Giang Tả mới đi trước cái cây kia, cây này tuyệt không phải cây ăn trái bình thường.

Quả trên cây không lớn, nhưng rất căng mọng, hái một quả, Giang Tả không chút do dự cắn.



- Thối Linh quả? Đúng là đồ tốt nha, đáng tiếc với tu vi hiện tại của ta chỉ có thể ăn hai quả, hái cũng không đem đi được.

Thối Linh quả, tên như ý nghĩa, dùng để rèn luyện Linh khí.

Nhất giai tối đa ăn hai quả, Nhị giai ăn bốn quả, Tam giai ăn sáu quả, Tứ giai không tác dụng.

Mà một khi hái quả này xuống, nó sẽ bắt đầu khô héo, không lập tức ăn thì sẽ lãng phí.

Giang Tả ăn hai quả, sau đó bắt đầu tĩnh tọa, không thể bỏ qua quá trình rèn luyện này được.

May mà cũng không lâu.

Chờ Giang Tả mở mắt ra, hắn phát hiện Tam Vĩ hồ không trốn.

Giang Tả nhìn lại cái cây, cuối cùng vẫn xoay người rời đi, chỉ là một gốc Thối Linh quả mà thôi, không đáng để hắn động can qua.

Dù sao quá trình này cũng quá rườm rà, tốn thời gian.

Giang Tả vừa đi, Tiểu Lê tự nhiên đi theo, nó rất muốn trốn, nhưng người này tìm nó rất nhanh, chẳng may giờ trốn, lần sau gặp lại liền bị giết thì sao?

Cho nên vẫn an tâm đi theo thôi.

Lúc này, Giang Tả dự định tìm Ngũ Hành thuộc tính tiếp.

Chẳng qua điện thoại lại liên tục vang lên.

Cái này thực khiến hắn bất đắc dĩ.

Không cần nghĩ cũng biết, đám người trong nhóm đang làm ầm ĩ.

Lấy ra xem một cái, quả nhiên là bọn họ.

Tiêu Tiểu Mặc:

- @All, trời, nơi này lại có nhiều động vật lợi hại như vậy, rõ là còn rất đáng yêu nha!

Tiêu Tiểu Mặc gửi hai bức ảnh, một tấm là hình ảnh đánh nhau máu me be bét, một tấm là hình ảnh bị một đám nhím đáng yêu vây quanh.

Biên Hải Đao Khách:

- Các người đều vào rồi sao? Các ngươi quá yếu, không thể ôm bắp đùi được!

Trần Ức gửi một sticker bất đắc dĩ:

- Chúng tôi vốn theo bắp đùi đi vào, vừa rồi lại thất lạc.

Lưu Vũ:

- Bây giờ không phải lúc nên cầu cứu sao? Mấy người còn tào lao cái gì?

Sau đó là một đống tin nhắn, đại khái là đi tìm Tiêu Tiểu Mặc.

Tin mới nhất.

Xích Huyết Đồng Tử:

- Không thể xác định được vị trí, nơi này quá lớn, các người ở đâu?

Tiêu Tiểu Mặc:

- Ven hồ, tôi ở ven hồ.

Lục Nguyệt Tuyết:

- Tôi đã đi qua ba cái hồ, các cô ở hồ nào?

Mặc Ngôn Tiên Tử:

- Đã nói là đi cùng nhau rồi, bây giờ đang khóc sao?

Ngày đầu tiên Mặc Ngôn vào nhóm, cô đã hỏi thăm tất cả mọi người, cho nên ai cũng quen.

Trần Ức:



- Mặc Ngôn Tiên Tử, chúng tôi sắp chết tới nơi rồi, có thể không nói mấy việc này nữa được không?

Mặc Ngôn Tiên Tử:

- Không nói các người cũng không thoát kiếp được.

Trần Ức có chút chịu cứng, không cách nào phản bác.

Giang Tả cũng thở dài, cuối cùng nhắn lại:

- Đứng yên đừng động, cho tôi hai phút, lập tức tới ngay!

Xích Huyết Đồng Tử khiếp sợ:

- Đạo hữu cũng vào?

Phá Hiểu:

- Đuổi theo Tam Vĩ hồ mà vào.

Tiêu Tiểu Mặc:

- Đại lão, cảm ân cứu mạng!

Giang Tả rất bất đắc dĩ, thực ra những người ở đây đều khá thú vị, nếu chết ở trong này, vậy thực đáng tiếc.

Huống chi chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, hắn cũng không mất gì.

Giang Tả nói với Tam Vĩ hồ:

- Đuổi theo ta!

Sau đó Giang Tả nhanh chóng chạy tới phía ba người Tiêu Tiểu Mặc.

Hắn có thể cảm giác được những người này, chứng tỏ họ còn ở đây, còn nói là ven hồ, vậy không khó để tìm.

Giang Tả một đường không dừng lại, tựa như từ đầu đã biết đường, hai phút trôi qua, Giang Tả rốt cục thấy đám người Tiêu Tiểu Mặc.

Những người này bị vây giữa hồ, nếu không phải đám nhím kia không biết bơi, bọn họ đã sớm bị giết.

Nhưng đám nhím cũng không ngừng liều mạng bắn gai.

Cái này thực đúng bó tay, không có gai, còn là nhím sao?

Đại thù phải cơ nào cơ chứ?

Ba người Tiêu Tiểu Mặc đang khổ cực chống đỡ, rốt cục nhìn thấy Giang Tả.

Trần Ức không khỏi cảm khái:

- Thật lợi hại, tìm cái trúng phóc!

Tiêu Tiểu Mặc cũng nói:

- Chúng ta đi theo, có phải có thể kiếm một vố lớn không? Chúng ta không cần nhiều, đi theo húp canh cũng được.

- Còn húp canh? Chút nữa không trả phí cứu mạng cho đại lão đã không tệ rồi!

Lúc này Lưu Vũ lại nói:

- Mấy người không phát hiện vấn đề sao? Phá Hiểu đại lão mới là 1.1, tìm người rất nhanh, nhưng có thể cứu chúng ta sao?

Ách!

Đám Trần Ức mới nhớ tới vấn đề này, bởi tìm người thì Giang Tả rất nghịch thiên, nhưng bọn họ coi thường vấn đề tu vi rồi.

Giang Tả đúng là lợi hại, nhưng tu vi mới chỉ 1.1 thôi.

Dù là đánh bại được 1.5, nhưng nhiều nhím như vậy, dù là Nhị giai tới cũng phải đau đầu a.

Thôi xong, đây là cùng nhau tìm chết rồi.

Trần Ức lập tức kêu to:

- Đạo hữu, đám nhím này rất lợi hại, đừng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK