Chung Dịch Dương có sư phụ, nhưng sư phụ hắn không phải đầu bếp, tài nấu ăn của hắn là luyện từ hứng thú, càng là thú vui của hắn.
Cho nên hắn bỏ rất nhiều tâm tư vào kỹ thuật nấu nướng.
Hắn cơ hồ cái gì cũng biết, thậm chí có thể dựa vào tự bản thân mà nghiên cứu.
Đao pháp hắn cũng từng nghiên cứu qua, chẳng qua cũng không quá chú trọng.
Cho nên khi thấy đao pháp của Giang Tả, hắn liền khiếp sợ, hắn sẽ không sai, đao pháp này là thứ hắn phải nắm giữ.
Phải học, nói cái gì cũng phải học.
Có điều Chung Dịch Dương không có lập tức đi tới, mà chờ Giang Tả ăn xong đã.
Giang Tả từ từ thưởng thức chân chó, tài nghệ của Chung Dịch Dương cũng không tệ, it s nhất đủ để hắn có cảm giác hưởng thụ.
Mặc dù không bằng người hắn mời trong đời trước, nhưng cũng tốt hơn hắn ngàn vạn lần.
Giang Tả ăn rất chậm, hoặc là cố ý ăn rất chậm.
Bởi hắn còn nhớ, Tô Kỳ về nhà trộm đơn ly hôn, coi như cho đối phương cơ hội này.
Cho đến chạng vạng tối, Giang Tả mới hài lòng bỏ dao nĩa xuống, đã nhiều năm chưa ăn, giờ ăn lại vẫn thấy ngon như vậy.
Sau khi ăn xong, Giang Tả mới định rời đi.
Lúc này Chung Dịch Dương mới đi tới bên cạnh Giang Tả, kính ý:
- Đạo hữu, tôi muốn học đao pháp vừa rồi của anh, anh cần gì, tôi đều có thể thỏa mãn.
Giang Tả liếc mắt một cái, nói:
- Không dạy.
- Tôi có thể trả rất nhiều thứ.
Việc Giang Tả cự tuyệt, cũng trong dự liệu của hắn, nhưng hắn sẽ không từ bỏ:
- Tôi là một đầu bếp, tôi thực sự cần đao pháp chân chính, tôi có thể thấy được, đao pháp của đạo hữu sinh ra là để làm nguyên liệu nấu ăn. Tôi thực sự muốn học!
Giang Tả nhìn Chung Dịch Dương một hồi, người này đúng là có chút thú vị, hắn dùng có mấy lần, mà lại có thể nhận ra đao pháp chuyên dùng để ăn của hắn.
Đao pháp này là do hắn tự sáng tạo, vì muốn làm đầu bếp, mà thân làm đầu bếp thì múa dao phải thật đẹp.
Hắn xem qua vô số đao pháp, cuối cùng không loại nào có thể lọt nổi pháp nhãn, sau đó mới tự sáng tạo đao pháp này.
Đao pháp chuyên dùng để xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Sau đó, đúng là luyện thành đao pháp, nhưng đáng tiếc lại vĩnh viễn không nấu ăn được.
Ngay khi Giang Tả muốn cự tuyệt, hắn đột nhiên khẽ sửng sốt.
Vừa rồi hắn bản năng đùa đồng tiền trên tay.
Không nghĩ tới, đối mặt với Chung Dịch Dương lại có cảm giác thuận lợi.
Sau đó liền hỏi Chung Dịch Dương:
- Dạy anh cũng được, nhưng phải nói cho tôi biết, anh có thấy một đầu Tam Vĩ hồ không?
Chung Dịch Dương khẽ sửng sốt:
- Tam Vĩ hồ? Buổi sáng quả thực tôi gặp một đầu Hồ ly, nhưng không biết là có mấy đuôi.
Giang Tả khẽ mỉm cười, rất tốt, tìm được đầu mối rồi.
- Nói cho tôi biết, anh gặp nó ở đâu? Nó đi hướng nào?
Chung Dịch Dương nói:
- Ở chỗ Công viên Rừng Rậm ngoài ngoại ô, là cạnh một cái hồ, tôi có lòng tốt giúp nó, thế mà nó lại đạp tôi xuống hồ.
Giang Tả ngẩn ra, Công viên Rừng Rậm ngoại ô?
Sau đó hắn liền khẽ nhếch miệng, hắn biết đầu Hồ ly kia đi đâu, khó trách không tìm được.
Mà như vậy, cũng tiện đường cho hắn.
Chỉ cần nó không hóa thành mây khói, vậy Giang Tả có lòng tin tìm được.
Sau đó Giang Tả nói với Chung Dịch Dương:
- Đi vào bếp, tôi dạy anh thức thứ nhất!
Chung Dịch Dương vội la lên:
- Còn lại có thể dạy không?
- Có thể!
Chung Dịch Dương còn chưa vui được bao lâu, Giang Tả lại nói:
- Giúp tôi một việc, tôi sẽ dạy anh một thức, đao này tổng có thất thức. Đối ứng với Thất giai, không đạt được tu vi tương ứng, vậy đừng tới tìm tôi.
Chung Dịch Dương sửng sốt, đao này trực chỉ đại đạo?
Thất giai đạo cơ thành, hắn có ngu cũng biết đao pháp này đáng sợ.
Trừ phi người này lừa hắn, không đúng, khả năng lừa này cao vô cùng.
Phô trương thanh thế, tuyệt đối là thế.
Đao pháp này đúng là khiến người rung động, nhưng tuyệt không thể trực chỉ đại đạo được.
Thiếu chút nữa bị một tên 1.2 lừa.
Có điều giờ học đao pháp, Chung Dịch Dương cũng không nói gì nhiều.
Sau nửa giờ, Giang Tả rời quán, mà trong phòng Chung Dịch Dương đã trực tiếp quỳ xuống đất.
Đao pháp này thực quá mới lạ, trước giờ chưa từng nghe, hoàn toàn thoát khỏi nhận thức của Chung Dịch Dương đối với đao pháp.
Nói là ly kinh phản đạo cũng không quá.
Chung Dịch Dương cảm thấy, tu sĩ 1.2 này quá nghịch thiên.
Thế giới này thật quá điên cuồng.
Mà Giang Tả tự nhiên không để ý nhiều như vậy, giờ hắn đang lo lắng, lo là về thì sẽ gặp Tô Kỳ.
Nhưng cũng lại có một tia mong đợi, mong được gặp Tô Kỳ.
Về phần trận pháp trong phòng ngủ, Giang Tả cũng không lo lắng, bởi Tô Kỳ sẽ không hiểu thứ kia, thậm chí cho là vẽ bùa đuổi tà.
Bên trong không có linh dịch, nhìn rất là bình thường.
Không bao lâu, Giang Tả đã về tới tiểu khu.
Hắn trù trừ ở cửa rất lâu, cuối cùng vẫn mở cửa vào.
Đèn tắt, không có thanh âm truyền ra, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Giang Tả khẽ thở dài, tiếp đó mở đèn nhìn khắp nói.
Quả nhiên không có bóng dáng của Tô Kỳ, hơi có chút hụt hẫng.
Sau đó Giang Tả lại kiểm tra cả nhà, đặc biệt còn nhìn tờ đơn ly hôn trong thùng rác, hắn có thể xác nhận, Tô Kỳ không trở về.
- Nữ nhân quả là giỏi thay đổi, nói là tới trộm đồ, cuối cùng ngay cả bóng dáng cũng không có.
Sau đó Giang Tả bắt đầu tăng phẩm cho Nguyệt Lệ châu, lần này vẫn dùng nồi lẩu bắc lên bếp điện từ.
Ba giờ sau, Giang Tả cầm một viên Nguyệt Lệ châu xanh đậm rời phòng bếp.
Thứ tốt đúng là thứ tốt, trực tiếp tăng phẩm cho Nguyệt Lệ châu lên cao nhất.
Linh dược mà Giang Tả chuẩn bị, sẽ sinh ra năng lượng tương tự Nguyệt Hoa, mà Nguyệt Hoa này sẽ được Nguyệt Lệ châu hấp thu, chuyển hóa thành Nguyệt Hoa thực sự.
Bí ẩn trong đó, đương nhiên quy công cho Nguyệt Lệ châu.
Bất kỳ vật nào khác, đều không thể làm được điểm này.
Sau đó Giang Tả quay lại phòng ngủ, hắn đóng cửa khóa trái, sau đó mở cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào.
Tiếp đó bỏ Nguyệt Lệ châu xuống hấp thu.
Quá trình này rất thống khổ, nhất là dưới tình huống Tiên Thiên nhị khí đã khôi phục.
Giang Tả chịu đựng một đêm, sáng sau đứng dậy đã là 1.3.
Cả thụ tu vi 1.3, Giang Tả có chút lo được lo mất.
Nguyệt Hoa chuyển hết thành tu vi, là hoàn toàn.
Điều này nói rõ, hắn muốn thu được Tiên Thiên tam khí, biến thành vô cùng khó khăn.
Còn khó hơn trước mấy lần.
Chỉ có thể hy vọng, Tiên Thiên nhị khí tạm đủ để hắn dùng.
Bây giờ đã không còn sớm, sắp tới buổi trưa, Giang Tả phải đi tới Công viên Rừng Rậm kia.
Nơi đó chính là cửa vào Tiên Linh động phủ, hoặc chính xác hơn là có kẽ hở cửa vào.
Đời trước, là do hắn tới Công viên này giải sầu, sau đó ngộ nhập Tiên Linh động phủ, con đường kỳ ngộ của hắn bắt đầu từ đây, một đường tới đỉnh phong.
Đối với nhiều người mà nói, đó là con đường cầu đạo tha thiết mơ ước.
Giang Tả đã từng đi, mặc dù người khác không nhất định có thể làm tốt hơn hắn, nhưng hắn vẫn không thích để người khác đi.
Về phần lúc đó tìm được cửa này, đó thực sự là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn hơn cà ngoài ý muốn.
Phần lớn con đường của hắn đều có thể lặp lại, duy chỉ có cái này là không thể sao chép.
Cái này, liên quan tới người.
Trên đường tới Công viên, Giang Tả gửi một tin nhắn cho Cố Kiếm Sinh, nội dung rất đơn giản, nói cho đối phương biết, chậm nhất ngày mai, sống thấy Hồ ly, chết thì thấy xác.
Cho nên hắn bỏ rất nhiều tâm tư vào kỹ thuật nấu nướng.
Hắn cơ hồ cái gì cũng biết, thậm chí có thể dựa vào tự bản thân mà nghiên cứu.
Đao pháp hắn cũng từng nghiên cứu qua, chẳng qua cũng không quá chú trọng.
Cho nên khi thấy đao pháp của Giang Tả, hắn liền khiếp sợ, hắn sẽ không sai, đao pháp này là thứ hắn phải nắm giữ.
Phải học, nói cái gì cũng phải học.
Có điều Chung Dịch Dương không có lập tức đi tới, mà chờ Giang Tả ăn xong đã.
Giang Tả từ từ thưởng thức chân chó, tài nghệ của Chung Dịch Dương cũng không tệ, it s nhất đủ để hắn có cảm giác hưởng thụ.
Mặc dù không bằng người hắn mời trong đời trước, nhưng cũng tốt hơn hắn ngàn vạn lần.
Giang Tả ăn rất chậm, hoặc là cố ý ăn rất chậm.
Bởi hắn còn nhớ, Tô Kỳ về nhà trộm đơn ly hôn, coi như cho đối phương cơ hội này.
Cho đến chạng vạng tối, Giang Tả mới hài lòng bỏ dao nĩa xuống, đã nhiều năm chưa ăn, giờ ăn lại vẫn thấy ngon như vậy.
Sau khi ăn xong, Giang Tả mới định rời đi.
Lúc này Chung Dịch Dương mới đi tới bên cạnh Giang Tả, kính ý:
- Đạo hữu, tôi muốn học đao pháp vừa rồi của anh, anh cần gì, tôi đều có thể thỏa mãn.
Giang Tả liếc mắt một cái, nói:
- Không dạy.
- Tôi có thể trả rất nhiều thứ.
Việc Giang Tả cự tuyệt, cũng trong dự liệu của hắn, nhưng hắn sẽ không từ bỏ:
- Tôi là một đầu bếp, tôi thực sự cần đao pháp chân chính, tôi có thể thấy được, đao pháp của đạo hữu sinh ra là để làm nguyên liệu nấu ăn. Tôi thực sự muốn học!
Giang Tả nhìn Chung Dịch Dương một hồi, người này đúng là có chút thú vị, hắn dùng có mấy lần, mà lại có thể nhận ra đao pháp chuyên dùng để ăn của hắn.
Đao pháp này là do hắn tự sáng tạo, vì muốn làm đầu bếp, mà thân làm đầu bếp thì múa dao phải thật đẹp.
Hắn xem qua vô số đao pháp, cuối cùng không loại nào có thể lọt nổi pháp nhãn, sau đó mới tự sáng tạo đao pháp này.
Đao pháp chuyên dùng để xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Sau đó, đúng là luyện thành đao pháp, nhưng đáng tiếc lại vĩnh viễn không nấu ăn được.
Ngay khi Giang Tả muốn cự tuyệt, hắn đột nhiên khẽ sửng sốt.
Vừa rồi hắn bản năng đùa đồng tiền trên tay.
Không nghĩ tới, đối mặt với Chung Dịch Dương lại có cảm giác thuận lợi.
Sau đó liền hỏi Chung Dịch Dương:
- Dạy anh cũng được, nhưng phải nói cho tôi biết, anh có thấy một đầu Tam Vĩ hồ không?
Chung Dịch Dương khẽ sửng sốt:
- Tam Vĩ hồ? Buổi sáng quả thực tôi gặp một đầu Hồ ly, nhưng không biết là có mấy đuôi.
Giang Tả khẽ mỉm cười, rất tốt, tìm được đầu mối rồi.
- Nói cho tôi biết, anh gặp nó ở đâu? Nó đi hướng nào?
Chung Dịch Dương nói:
- Ở chỗ Công viên Rừng Rậm ngoài ngoại ô, là cạnh một cái hồ, tôi có lòng tốt giúp nó, thế mà nó lại đạp tôi xuống hồ.
Giang Tả ngẩn ra, Công viên Rừng Rậm ngoại ô?
Sau đó hắn liền khẽ nhếch miệng, hắn biết đầu Hồ ly kia đi đâu, khó trách không tìm được.
Mà như vậy, cũng tiện đường cho hắn.
Chỉ cần nó không hóa thành mây khói, vậy Giang Tả có lòng tin tìm được.
Sau đó Giang Tả nói với Chung Dịch Dương:
- Đi vào bếp, tôi dạy anh thức thứ nhất!
Chung Dịch Dương vội la lên:
- Còn lại có thể dạy không?
- Có thể!
Chung Dịch Dương còn chưa vui được bao lâu, Giang Tả lại nói:
- Giúp tôi một việc, tôi sẽ dạy anh một thức, đao này tổng có thất thức. Đối ứng với Thất giai, không đạt được tu vi tương ứng, vậy đừng tới tìm tôi.
Chung Dịch Dương sửng sốt, đao này trực chỉ đại đạo?
Thất giai đạo cơ thành, hắn có ngu cũng biết đao pháp này đáng sợ.
Trừ phi người này lừa hắn, không đúng, khả năng lừa này cao vô cùng.
Phô trương thanh thế, tuyệt đối là thế.
Đao pháp này đúng là khiến người rung động, nhưng tuyệt không thể trực chỉ đại đạo được.
Thiếu chút nữa bị một tên 1.2 lừa.
Có điều giờ học đao pháp, Chung Dịch Dương cũng không nói gì nhiều.
Sau nửa giờ, Giang Tả rời quán, mà trong phòng Chung Dịch Dương đã trực tiếp quỳ xuống đất.
Đao pháp này thực quá mới lạ, trước giờ chưa từng nghe, hoàn toàn thoát khỏi nhận thức của Chung Dịch Dương đối với đao pháp.
Nói là ly kinh phản đạo cũng không quá.
Chung Dịch Dương cảm thấy, tu sĩ 1.2 này quá nghịch thiên.
Thế giới này thật quá điên cuồng.
Mà Giang Tả tự nhiên không để ý nhiều như vậy, giờ hắn đang lo lắng, lo là về thì sẽ gặp Tô Kỳ.
Nhưng cũng lại có một tia mong đợi, mong được gặp Tô Kỳ.
Về phần trận pháp trong phòng ngủ, Giang Tả cũng không lo lắng, bởi Tô Kỳ sẽ không hiểu thứ kia, thậm chí cho là vẽ bùa đuổi tà.
Bên trong không có linh dịch, nhìn rất là bình thường.
Không bao lâu, Giang Tả đã về tới tiểu khu.
Hắn trù trừ ở cửa rất lâu, cuối cùng vẫn mở cửa vào.
Đèn tắt, không có thanh âm truyền ra, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Giang Tả khẽ thở dài, tiếp đó mở đèn nhìn khắp nói.
Quả nhiên không có bóng dáng của Tô Kỳ, hơi có chút hụt hẫng.
Sau đó Giang Tả lại kiểm tra cả nhà, đặc biệt còn nhìn tờ đơn ly hôn trong thùng rác, hắn có thể xác nhận, Tô Kỳ không trở về.
- Nữ nhân quả là giỏi thay đổi, nói là tới trộm đồ, cuối cùng ngay cả bóng dáng cũng không có.
Sau đó Giang Tả bắt đầu tăng phẩm cho Nguyệt Lệ châu, lần này vẫn dùng nồi lẩu bắc lên bếp điện từ.
Ba giờ sau, Giang Tả cầm một viên Nguyệt Lệ châu xanh đậm rời phòng bếp.
Thứ tốt đúng là thứ tốt, trực tiếp tăng phẩm cho Nguyệt Lệ châu lên cao nhất.
Linh dược mà Giang Tả chuẩn bị, sẽ sinh ra năng lượng tương tự Nguyệt Hoa, mà Nguyệt Hoa này sẽ được Nguyệt Lệ châu hấp thu, chuyển hóa thành Nguyệt Hoa thực sự.
Bí ẩn trong đó, đương nhiên quy công cho Nguyệt Lệ châu.
Bất kỳ vật nào khác, đều không thể làm được điểm này.
Sau đó Giang Tả quay lại phòng ngủ, hắn đóng cửa khóa trái, sau đó mở cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào.
Tiếp đó bỏ Nguyệt Lệ châu xuống hấp thu.
Quá trình này rất thống khổ, nhất là dưới tình huống Tiên Thiên nhị khí đã khôi phục.
Giang Tả chịu đựng một đêm, sáng sau đứng dậy đã là 1.3.
Cả thụ tu vi 1.3, Giang Tả có chút lo được lo mất.
Nguyệt Hoa chuyển hết thành tu vi, là hoàn toàn.
Điều này nói rõ, hắn muốn thu được Tiên Thiên tam khí, biến thành vô cùng khó khăn.
Còn khó hơn trước mấy lần.
Chỉ có thể hy vọng, Tiên Thiên nhị khí tạm đủ để hắn dùng.
Bây giờ đã không còn sớm, sắp tới buổi trưa, Giang Tả phải đi tới Công viên Rừng Rậm kia.
Nơi đó chính là cửa vào Tiên Linh động phủ, hoặc chính xác hơn là có kẽ hở cửa vào.
Đời trước, là do hắn tới Công viên này giải sầu, sau đó ngộ nhập Tiên Linh động phủ, con đường kỳ ngộ của hắn bắt đầu từ đây, một đường tới đỉnh phong.
Đối với nhiều người mà nói, đó là con đường cầu đạo tha thiết mơ ước.
Giang Tả đã từng đi, mặc dù người khác không nhất định có thể làm tốt hơn hắn, nhưng hắn vẫn không thích để người khác đi.
Về phần lúc đó tìm được cửa này, đó thực sự là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn hơn cà ngoài ý muốn.
Phần lớn con đường của hắn đều có thể lặp lại, duy chỉ có cái này là không thể sao chép.
Cái này, liên quan tới người.
Trên đường tới Công viên, Giang Tả gửi một tin nhắn cho Cố Kiếm Sinh, nội dung rất đơn giản, nói cho đối phương biết, chậm nhất ngày mai, sống thấy Hồ ly, chết thì thấy xác.