Mục lục
Vợ Ta Là Thánh Nữ - Giang Tả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Giang Tả vẫn gọi xe đi qua, Mặc Ngôn ngồi ghế phụ cạnh tài xế, tức tới ngồi cũng không yên.

“Được rồi, nhịn, người ta là đại lão, người ta phải chảnh!”

Mặc Ngôn cắn răng lẩm bẩm.

Có điuề vẫn không dám thực nói thành tiếng, bị nghe được sẽ rất nguy hiểm.

Giang Tả cũng không mạnh, nhưng Mặc Ngôn chưa từng thấy ai chảnh như vậy, đương nhiên, cũng chưa từng thấy Nhất giai lợi hại như vậy.

Cho nên, bản năng cũng sẽ kinh sợ Giang Tả.

- Bác tài, có thể lái nhanh một chút được không! Đàn ông đàn ang, lái xe mà như bò ra đường thế!

- Em gái, cô đã ném cả sấp tiền qua chỗ tôi rồi, tốc độ này đã là nhanh nhất, nếu còn tăng nữa, e là bằng lái của tôi phải ném vào máy cắt mất.

- Quá chậm, tôi chạy còn nhanh hơn!

Mặc Ngôn không thể kiên nhẫn nổi.

Tới muộn, cô sẽ mất mặt nha, từ hôm nay trở đi, cô muốn danh chấn Ma Tu giới.

Lái xe đương nhiên không tin lời Mặc Ngôn, nhiều lắm cho là đang nói khoa trương một chút, nếu không phải không thấy mùi rượu, hắn đã nghĩ rằng Mặc Ngôn say rồi.

Trước khi trời tốt, Giang Tả cùng Mặc Ngôn đã thành công tới nơi.

Nơi này cách xa khu đô thị, thậm chí còn không phải ngoại thành.

Sau khi xuống xe, Mặc Ngôn liền dẫn theo Giang Tả đi vào sâu trong một mảnh rừng.

Rất nhanh, Giang Tả đã nhìn thấy một cái hồ, Xích Huyết Đồng Tử đã đứng cạnh hồ.

Bên hồ này, ngoại trừ Xích Huyết Đồng Tử, còn có chín người nữa. Cụ thể là ai thì Giang Tả cũng không quá để ý, thứ hắn chú ý, chính là Xích Huyết Đồng Tử đang giằng co với đối phương.

Có điềum Xích Huyết Đồng Tử vẫn đang ăn kem, khiến cảnh tượng có chút… không có gì để nói.

Hai người Giang Tả tới, tự nhiên cũng kinh động đám người.

Xích Huyết Đồng Tử nhìn Giang Tả:

- Rốt cục hai người cũng tới, còn tới muộn nữa, tôi bị bọn họ ăn tươi nuốt sống mất!

Vừa nói, Xích Huyết Đồng Tử lại gặm mấy miếng, có điều, lần này hắn không có ý định chia sẻ kem cho Giang Tả cùng Mặc Ngôn.

Dù sao, hai người cũng không thích kem của hắn.

Mặc Ngôn chỉnh lại quần áo, đi tới phóng khoáng nói:

- Sao? Bọn họ muốn chết sớm như vậy sao?

- Có người muốn áp trục ra sân, đáng tiếc phương thức xuất hiện quá là low.

Một người phụ nữ trang điểm quá lố, âm dương quái khí nói.

Mặc Ngôn không phục:

- Ai nghèo? Ma tu nên muốn xài thêm chút CO2, cho phá hoại môi trường nha!

Giang Tả câm lặng, giải thích còn không bằng không giải thích.

- Được rồi, người đã tới đủ, chúng ta bắt đầu đi.

Một tên thư sinh cầm quạt nói.



Giang Tả hơi kinh ngạc, Ma tu mà ăn mặc như thư sinh?

Nhìn qua, khá giống một tên chính phái âm hiểm.

Được rồi, cái gọi là Ma tu, chẳng qua do công pháp thôi, không liên quan tới ăn mặc.

Vẫn là Mặc Ngôn nói đúng, tu tiên tu ma, đều là tu luyện.

Lúc này, tất cả chia thành bốn đội, mỗi đội ba người.

Bốn đội chia nhau đứng bên hồ, tạo hành hình tứ giác.

Mỗi đội có một người làm chủ, bên Giang Tả thì đương nhiên là Mặc Ngôn, ba đội còn lại, theo thứ tự là người phụ nữ trang điểm đậm, tên thanh niên bộ dạng thư sinh, cùng với một thanh niên mặt sẹo, rất có phong thái tàn bạo của ma tu.

Bốn người này, cùng ném một tấm Mộc bài vào giữa hồ.

Mộc bài của Mặc Ngôn ném ra, một đầu Thanh Long phóng lên cao, tiếng long ngâm oanh động không ngừng.

Sau đó, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng phóng lên cao, tứ tượng cùng hiện, phương vị thành hình.

Tứ Tượng Phương trận là khốn trận, dễ vào khó ra, cái này cũng coi như là một thiết lập để ngăn người bỏ quyền chạy trốn.

Tóm lại, vào trong đó nếu không ngược được người khác, thì sẽ bị người khác ngược tới xuất hiện tâm ma.

Quả nhiên là phong cách ma tu.

Tứ Tượng Phương trận vừa thành, Mặc Ngôn liền nói:

- Đi, chúng ta vào!

Sau đó, ba người Giang Tả liền vào trận.

Vừa đi vào, dưới dân Mặc Ngôn liền hình thành một cái đài, sau đó bay lên không.

Thân là một trong những người chưởng khống Tứ Tượng trận, Mặc Ngôn có quyền hạn cùng năng lực này.

Nếu không, dù sao cũng trên mặt hồ, ngã xuống sẽ không hay.

Chín người còn lại cũng làm như Mặc Ngôn, mang người bay lên không.

Xích Huyết Đồng Tử hỏi:

- Tứ Phương thần giám còn chưa hoạt động sao? Bây giờ có trận pháp rồi, nhưng vật phẩm đâu? Không có vật phẩm thì giám định thế nào?

Giang Tả nhìn Tứ Tượng phương trận:

- Đồ ở trong này, có điều bị ẩn đi, rất nhanh sẽ xuất hiện. Hơn nữa sẽ là xuất hiện ngẫu nhiên, lúc đó phải xem mức độ chưởng khống đối với Tứ Tượng phương trận của mọi người, ai càng linh hoạt hơn, người đó càng dễ đạt được bảo vật!

Lúc này, Mặc Ngôn hỏi:

- Đại lão, có thể trực tiếp đẩy bảo vật ra không?

Giang Tả lắc đầu:

- Cơ chế không giống, đây không đơn thuần là trận pháp, nếu cưỡng ép cướp đoạt, sẽ bị công kích, với tu vi hiện tại của tôi, không ngăn được loại công kích này.

Không chờ Mặc Ngôn nói thêm, Giang Tả lại nói:

- Mấy người cũng không được.

Được rồi, Mặc Ngôn không còn thắc mắc, chờ bảo vật tự xuất hiện đi.

Bốn người họ mới là người chơi chính, còn lại chỉ là phụ trợ, cho nên phụ trợ có phải ma tu hay không cũng không quan trọng.

Chờ bọn họ ổn định lại, trong Tứ Tượng phương trận mới xuất hiện vòng sáng thứ nhất, một món bảo vật xuất hiện.



Bốn người không chút do dự, toàn bộ cầm trận pháp trong tay để cướp đoạt bảo vật.

Mặc Ngôn khống chế thanh long gầm thét lao qua, cô gái trang điểm đậm cũng để Bạch Hổ tiến lên chào hỏi.

Mặc Ngôn giận giữ:

- Đan Tuyết ma nữ, thứ không biết xấu hổ lại dám cản trở ta, đúng là thiệt cho cô là ma tu Thánh nữ.

Đan Tuyết ma nữ khinh miệt:

- Cô cũng gọi tôi là ma nữ, vậy Thánh nữ hay không quan trọng gì?

Giang Tả kinh ngạc, quay sang hỏi Xích Huyết Đồng Tử:

- Đây là Ma tu Thánh nữ? So với Nguyệt Liên Thánh nữ thì kém rất nhiều nha.

Xích Huyết Đồng Tử cắn kem trong tay:

- Hẳn là thẩm mỹ của ma tu tương đối đặc biệt, cảm thấy như vậy càng đẹp hơn chẳng hạn?!

Lúc này, món bảo vật kia đã bị bắt lấy, là tên thư sinh kia.

Hào quang tán đi, một viên Linh thạch phát sáng xuất hiện trước mặt thư sinh.

Vừa thấy Linh thạch, cả đám cùng ngoác mồm kinh ngạc.

Xích Huyết Đồng Tử cũng đánh rơi cây kem trên tay xuống đất.

- Không, không thể chứ?

Mặc Ngôn không thể tin được:

- Cửu, Cửu phẩm Linh thạch?

Xích Huyết Đồng Tử cũng nói:

- Mặc Ngôn, vừa rồi sao cô không cố gắng? Thiếu chút là chúng ta phát tài rồi.

Tên thư sinh kia cũng đầy kích động.

Trên Linh thạch còn một tầng giam cầm, chỉ cần nói chính xác tên cùng với tác dụng, giam cầm sẽ biến mất, còn không thì bảo vật sẽ lần nữa trở lại trong trận pháp.

Lúc này, tên thư sinh hít sâu một hơi:

- Cửu phẩm Linh thạch, bên trong có Linh khí cực tinh thuần, có thể dùng để hấp thu, hoặc dùng để mua bán.

Thanh niên thư sinh gần như đã thấy vật này là của mình, đám người cũng đầy hâm mộ cùng tiếc nuối, bọn họ cũng cho rằng vật này đã nằm trong túi thư sinh, nhưng lại không nghĩ tới, lời vừa dứt, bảo vật trực tiếp lóe lên, xuất hiện trở lại trận pháp.

Giờ khắc này, cả đám đều ngẩn người.

Thư sinh càng cảm thấy như con vịt nấu chín mà lại bay mất.

Mặc Ngôn khiếp sợ:

- Chuyện gì vậy?

Xích Huyết Đồng Tử lập tức nói:

- Còn tình huóng gì, còn không đoạt lại!

-------------

Phóng tác: xonevictory

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK