Giang Tả khiêng chân chó vui vẻ rời đi, hắn cảm thấy vừa rồi không đi luôn quả là sáng suốt.
Nhất là dùng cách như vậy để kiếm được một cái chân chó.
Đa Linh khuyển không nhiều, nhưng cũng không quá hiếm, nhưng nhiều lúc cần phải bảo vệ, bởi rất dễ bị một số đại lão để mắt tới.
Nguyên nhân chủ yếu là thịt Đa Linh khuyển thực sự rất ngon.
Lúc trước hắn từng ăn rất nhiều, hắn còn từng tự mình nấu, đáng tiếc năng lực không đủ, sau đó phải đi bắt đầu bếp để nấu lại giúp hắn.
Mà chuyện Đa Linh khuyển thường xuyên giả bệnh, thực tế là muốn kiếm ăn thôi.
Đầu Đa Linh khuyển này hẳn cũng đang kiếm ăn, đáng tiếc lại gặp Giang Tả.
Bây giờ đoán là việc này đã thành bóng ma trong lòng nó, đời nảy hẳn cũng không dám giả bệnh nữa.
Vì giả bệnh sẽ bị cắt chân, thật đáng sợ.
Giang Tả cũng không thu chân chó lại, mà cấm cái túi bọc lại, hắn không tính tự mình làm, vừa cũng nói, năng lực trên mặt này của hắn không được.
Trước kia vốn muốn học, đáng tiếc học rất lâu cũng không có tiến triển gì.
Hắn thực sự không hiểu được, một chút muối là bỏ bao nhiêu muối đây?
Giang Tả cầm chân chó, vừa mở điện thoại nhắn vào trong nhóm:
- Có ai có thể nấu ăn không?
Mặc Ngôn Tiên Tử đáp:
- Tôi, tôi biết, sư phụ tôi cũng khen tài nấu ăn của tôi.
Xích Huyết Đồng Tử cũng lập tức xuất hiện:
- Đạo hữu, cơm tôi nấu khiến các sư huynh tôi muốn nôn, còn cơm Mặc Ngôn nấu, sẽ độc dược giết người đấy. Chúng tôi vừa đuổi cô ta đi xong.
Biên Hải Đao Khách:
- Hay là khẩu vị của Ma tu khác người thường? Từng nghe nói có Ma tu thích ăn sống.
Mặc Ngôn Tiên Tử gửi sticker khinh bỉ:
- Không nên bôi nhọ Ma tu chúng tôi được không? Chúng tôi cũng là người, chẳng qua là luyện công pháp khác mà thôi, mọi người đều là người tu luyện, cần gì bôi nhọ nhau như thế?
Giang Tả bất đắc dĩ, những người này chưa bao giờ nói tới chính đề.
Lúc này Liễu Y Y lại trả lời:
- Phá Hiểu đạo hữu muốn làm gì? Cần đầu bếp thế nào? Tiên trù sao?
Phá Hiểu:
- Đầu bếp gì không quan trọng, làm đồ ăn ngon là được, nếu biết làm thịt Đa Linh khuyển thì càng tốt.
Tiêu Tiểu Mặc gửi một icon kinh ngạc:
- Đa Linh khuyển? Thật quen tai nha!
Biên Hải Đao Khách gửi sticker khiếp sợ:
- Đa Linh khuyển? Đạo hữu giết được một đầu Đa Linh khuyển sao? Đa Linh khuyển rất quý nha!
Phá Hiểu:
- Không, chỉ là có một cái chân chó mà thôi, hơn nữa thịt Đa Linh khuyển rất ngon.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Tôi nhớ ra rồi, không phải là đại lão tháo chân chó của Tây Môn tiểu thư, phi, là chân chó của Kỳ Kỳ của Tây Môn tiểu thư xuống chứ?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Tây Môn tiểu thư?
Trần Ức:
- Tây Môn Linh Lung, Đại tiểu thư của Ngự Linh tông, người của bộ phận thị trường, là thiên tài tu vi 1.4 nhưng có thể triệu hoán Linh thú Tam giai. Điều càng khiến người ngạc nhiên là, chân sủng vật bị tháo, cô ta còn cảm ơn người tháo chân kia.
Cả nhóm lại an tĩnh.
Sau đó Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Tôi luôn cảm thấy, trong nhóm chúng ta, có phải có một vị đại lão lẫn vào không?
Lục Nguyệt Tuyết:
- Cô tới đây trễ nhất, lấy đâu tư cách nói lời này?
Liễu Y Y:
- Phá Hiểu đạo hữu, tôi biết một ngươi tương đối hiểu về ăn, hẳn là có thể khiến đạo hữu hài lòng.
Giang Tả nhận được phương thức liên lạc với người kia, sau đó liền bấm điện thoại.
- Ai vậy?
Thanh âm đối diện có chút lười biếng, tựa như mới tỉnh ngủ vậy.
Giang Tả cũng không nói nhảm:
- Tôi hiện đang có một cái chân Đa Linh khuyển, hy vọng anh có thể nấu giúp tôi, giá của cứ ra.
Đối phương ngây người:
- Đa Linh khuyển? Thật hay giả vậy?
- Tuyệt đối là thật!
- Duyên Tuyệt tiệm ăn, tôi ở đây, nếu như đúng là Đa Linh khuyển, tôi làm miễn phí cho anh, đổi lại tôi muốn 10% thịt.
Giang Tả đồng ý, chỉ cần người này có thể làm ngon, hắn cũng không để ý.
Hơn nữa, mới chỉ có 10%, không nhiều.
Sau đó Giang Tả đi tới tiệm ăn Duyên Tuyệt, nơi này là một tiệm ăn không lớn không nhỏ, phong cách bài trí trong cửa hàng cũng ưu nhã dễ chịu, tầng trên còn có một chỗ ngồi ngoài trời, phong cách kiểu tây.
Giang Tả liếc qua một cái liền đi vào, nơi này cũng không có nhiều người.
- Hoan nghênh tới ăn, tiên sinh đi mấy người?
Vừa vào, nhân viên phục vụ lập tức mở lời.
- Tôi tìm người, hắn gọi là Chung Dịch Dương.
- Được, tôi giúp tiên sinh đi thông báo.
Không bao lâu, người kia lại quay lại:
- Ông chủ mời tiên sinh ra sau bếp, tiên sinh, mời đi bên này.
Sau khi Giang Tả tới bếp, phòng bếp nơi này rất sạch sẽ, mà bên cạnh thì có một hàng đầu bếp.
Chỉ có một thanh niên ngồi trên ghế, Giang Tả biết, người này chính là Chung Dịch Dương.
Bởi chỉ người này là có tu vi, tuy tu vi không cao, nhưng cũng không tính thấp, sắp đột phá Nhị giai.
Giang Tả cầm chân chó đưa tới trước mặt đối pương:
- Tôi thích đồ nướng, anh có biết không?
Chung Dịch Dương hỏi:
- Chân này cậu lấy đâu vậy?
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Tháo trên người sủng vật của Đại tiểu thư Ngự Linh tông.
Chung Dịch Dương ngồi trên ghế, kém chút lảo đảo ngã xuống, dọa người sao?
Sủng vật của Đại tiểu thư Ngự Linh tông cũng dám hạ thủ?
- Tôi biết, cậu ra ngoài chờ đi.
Chung Dịch Dương nhàn nhạt nói.
Chờ Giang Tả rời đi, hắn mới cuống quít lấy điện thoại ra, bấm số Liễu Y Y:
- Liểu tỷ, chị có biết cái chân này lấy từ đâu không? Làm vậy không phải là hại tôi sao? Tôi đã quá xui xẻo rồi, sáng sớm thì bị một con Hồ ly đùa bỡn, bây giờ còn phải liều mạng, tôi còn trẻ như vậy, tôi còn chưa có bạn gái, tôi, ôi chao? Thật hay đùa vậy? Vị Đại tiểu thư kia cam tâm tình nguyện? Người này lợi hại vậy sao? Được rồi, tôi biết rồi.
Tắt điện thoại, Chung Dịch Dương nói:
- Làm việc, ông chủ tôi tự mình xuống bếp, thuận tiện dạy mấy người mấy chiêu.
- Ông chủ vạn tuế.
Chư vị đầu bếp đầy kích động.
Giang Tả đi tới phòng ăn, tìm một góc vắng ngồi xuống, sau đó an tâm chờ đợi, nếu người kia thực sự làm tốt, vậy chờ một ngày cũng không thành vấn đề.
Dù sao mấy thứ mà hắn dùng để tu luyện thì đến đêm dùng mới tốt, ban ngày hắn có thời gian.
Giang Tả ngồi trong một góc gần cửa sổ, sau đó kinh ngạc nhìn bên ngoài, tiếp đó liền yên lặng cầm quyển tạp chí trên bàn lên che mặt.
Hai cô gái đi vào, một trong đó là người quen.
- Sư tỷ, hiện em thực không muốn ăn cơm.
Thanh âm vang lên ngay sau Giang Tả.
Nói cách khác, hai vị kia đứng ngay sau hắn.
- Tô Kỳ tiểu muội của chị ơi, em muốn thế nào đây? Tiếp tục như vậy, đừng nói là tu vi tinh tiến, sớm muộn em cũng tẩu hỏa nhập ma mất, cần đoạn thì đoạn, không đoạn sẽ loạn đó!
Đúng, hai người đi vào, có một là Tô Kỳ, lão bà của Giang Tả.
Giang Tả thực không nghĩ tới, lại gặp Tô Kỳ ở đây, hắn còn tưởng sẽ đụng mặt ở mấy chỗ như bộ phận thị trường ấy chứ.
Xem ra cái tiệm này, cũng là mở cho người tu luyện tới ăn.
Tô Kỳ khổ sở:
- Tên hỗn đản Giang Tả kia muốn ly hôn với em, em có tâm tình tu luyện, không có tâm tình ăn uống.
- Vậy em muốn thế nào? Trốn mãi sao? Làm vậy mà được sao?
- Không, em muốn lén về muốn chuyến, sau đó trộm đơn ly hôn đi. Tiếp đó hôm sau về như chưa có chuyện gì xảy ra, về rồi mới nói chuyện với anh ấy.
Nhất là dùng cách như vậy để kiếm được một cái chân chó.
Đa Linh khuyển không nhiều, nhưng cũng không quá hiếm, nhưng nhiều lúc cần phải bảo vệ, bởi rất dễ bị một số đại lão để mắt tới.
Nguyên nhân chủ yếu là thịt Đa Linh khuyển thực sự rất ngon.
Lúc trước hắn từng ăn rất nhiều, hắn còn từng tự mình nấu, đáng tiếc năng lực không đủ, sau đó phải đi bắt đầu bếp để nấu lại giúp hắn.
Mà chuyện Đa Linh khuyển thường xuyên giả bệnh, thực tế là muốn kiếm ăn thôi.
Đầu Đa Linh khuyển này hẳn cũng đang kiếm ăn, đáng tiếc lại gặp Giang Tả.
Bây giờ đoán là việc này đã thành bóng ma trong lòng nó, đời nảy hẳn cũng không dám giả bệnh nữa.
Vì giả bệnh sẽ bị cắt chân, thật đáng sợ.
Giang Tả cũng không thu chân chó lại, mà cấm cái túi bọc lại, hắn không tính tự mình làm, vừa cũng nói, năng lực trên mặt này của hắn không được.
Trước kia vốn muốn học, đáng tiếc học rất lâu cũng không có tiến triển gì.
Hắn thực sự không hiểu được, một chút muối là bỏ bao nhiêu muối đây?
Giang Tả cầm chân chó, vừa mở điện thoại nhắn vào trong nhóm:
- Có ai có thể nấu ăn không?
Mặc Ngôn Tiên Tử đáp:
- Tôi, tôi biết, sư phụ tôi cũng khen tài nấu ăn của tôi.
Xích Huyết Đồng Tử cũng lập tức xuất hiện:
- Đạo hữu, cơm tôi nấu khiến các sư huynh tôi muốn nôn, còn cơm Mặc Ngôn nấu, sẽ độc dược giết người đấy. Chúng tôi vừa đuổi cô ta đi xong.
Biên Hải Đao Khách:
- Hay là khẩu vị của Ma tu khác người thường? Từng nghe nói có Ma tu thích ăn sống.
Mặc Ngôn Tiên Tử gửi sticker khinh bỉ:
- Không nên bôi nhọ Ma tu chúng tôi được không? Chúng tôi cũng là người, chẳng qua là luyện công pháp khác mà thôi, mọi người đều là người tu luyện, cần gì bôi nhọ nhau như thế?
Giang Tả bất đắc dĩ, những người này chưa bao giờ nói tới chính đề.
Lúc này Liễu Y Y lại trả lời:
- Phá Hiểu đạo hữu muốn làm gì? Cần đầu bếp thế nào? Tiên trù sao?
Phá Hiểu:
- Đầu bếp gì không quan trọng, làm đồ ăn ngon là được, nếu biết làm thịt Đa Linh khuyển thì càng tốt.
Tiêu Tiểu Mặc gửi một icon kinh ngạc:
- Đa Linh khuyển? Thật quen tai nha!
Biên Hải Đao Khách gửi sticker khiếp sợ:
- Đa Linh khuyển? Đạo hữu giết được một đầu Đa Linh khuyển sao? Đa Linh khuyển rất quý nha!
Phá Hiểu:
- Không, chỉ là có một cái chân chó mà thôi, hơn nữa thịt Đa Linh khuyển rất ngon.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Tôi nhớ ra rồi, không phải là đại lão tháo chân chó của Tây Môn tiểu thư, phi, là chân chó của Kỳ Kỳ của Tây Môn tiểu thư xuống chứ?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Tây Môn tiểu thư?
Trần Ức:
- Tây Môn Linh Lung, Đại tiểu thư của Ngự Linh tông, người của bộ phận thị trường, là thiên tài tu vi 1.4 nhưng có thể triệu hoán Linh thú Tam giai. Điều càng khiến người ngạc nhiên là, chân sủng vật bị tháo, cô ta còn cảm ơn người tháo chân kia.
Cả nhóm lại an tĩnh.
Sau đó Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Tôi luôn cảm thấy, trong nhóm chúng ta, có phải có một vị đại lão lẫn vào không?
Lục Nguyệt Tuyết:
- Cô tới đây trễ nhất, lấy đâu tư cách nói lời này?
Liễu Y Y:
- Phá Hiểu đạo hữu, tôi biết một ngươi tương đối hiểu về ăn, hẳn là có thể khiến đạo hữu hài lòng.
Giang Tả nhận được phương thức liên lạc với người kia, sau đó liền bấm điện thoại.
- Ai vậy?
Thanh âm đối diện có chút lười biếng, tựa như mới tỉnh ngủ vậy.
Giang Tả cũng không nói nhảm:
- Tôi hiện đang có một cái chân Đa Linh khuyển, hy vọng anh có thể nấu giúp tôi, giá của cứ ra.
Đối phương ngây người:
- Đa Linh khuyển? Thật hay giả vậy?
- Tuyệt đối là thật!
- Duyên Tuyệt tiệm ăn, tôi ở đây, nếu như đúng là Đa Linh khuyển, tôi làm miễn phí cho anh, đổi lại tôi muốn 10% thịt.
Giang Tả đồng ý, chỉ cần người này có thể làm ngon, hắn cũng không để ý.
Hơn nữa, mới chỉ có 10%, không nhiều.
Sau đó Giang Tả đi tới tiệm ăn Duyên Tuyệt, nơi này là một tiệm ăn không lớn không nhỏ, phong cách bài trí trong cửa hàng cũng ưu nhã dễ chịu, tầng trên còn có một chỗ ngồi ngoài trời, phong cách kiểu tây.
Giang Tả liếc qua một cái liền đi vào, nơi này cũng không có nhiều người.
- Hoan nghênh tới ăn, tiên sinh đi mấy người?
Vừa vào, nhân viên phục vụ lập tức mở lời.
- Tôi tìm người, hắn gọi là Chung Dịch Dương.
- Được, tôi giúp tiên sinh đi thông báo.
Không bao lâu, người kia lại quay lại:
- Ông chủ mời tiên sinh ra sau bếp, tiên sinh, mời đi bên này.
Sau khi Giang Tả tới bếp, phòng bếp nơi này rất sạch sẽ, mà bên cạnh thì có một hàng đầu bếp.
Chỉ có một thanh niên ngồi trên ghế, Giang Tả biết, người này chính là Chung Dịch Dương.
Bởi chỉ người này là có tu vi, tuy tu vi không cao, nhưng cũng không tính thấp, sắp đột phá Nhị giai.
Giang Tả cầm chân chó đưa tới trước mặt đối pương:
- Tôi thích đồ nướng, anh có biết không?
Chung Dịch Dương hỏi:
- Chân này cậu lấy đâu vậy?
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Tháo trên người sủng vật của Đại tiểu thư Ngự Linh tông.
Chung Dịch Dương ngồi trên ghế, kém chút lảo đảo ngã xuống, dọa người sao?
Sủng vật của Đại tiểu thư Ngự Linh tông cũng dám hạ thủ?
- Tôi biết, cậu ra ngoài chờ đi.
Chung Dịch Dương nhàn nhạt nói.
Chờ Giang Tả rời đi, hắn mới cuống quít lấy điện thoại ra, bấm số Liễu Y Y:
- Liểu tỷ, chị có biết cái chân này lấy từ đâu không? Làm vậy không phải là hại tôi sao? Tôi đã quá xui xẻo rồi, sáng sớm thì bị một con Hồ ly đùa bỡn, bây giờ còn phải liều mạng, tôi còn trẻ như vậy, tôi còn chưa có bạn gái, tôi, ôi chao? Thật hay đùa vậy? Vị Đại tiểu thư kia cam tâm tình nguyện? Người này lợi hại vậy sao? Được rồi, tôi biết rồi.
Tắt điện thoại, Chung Dịch Dương nói:
- Làm việc, ông chủ tôi tự mình xuống bếp, thuận tiện dạy mấy người mấy chiêu.
- Ông chủ vạn tuế.
Chư vị đầu bếp đầy kích động.
Giang Tả đi tới phòng ăn, tìm một góc vắng ngồi xuống, sau đó an tâm chờ đợi, nếu người kia thực sự làm tốt, vậy chờ một ngày cũng không thành vấn đề.
Dù sao mấy thứ mà hắn dùng để tu luyện thì đến đêm dùng mới tốt, ban ngày hắn có thời gian.
Giang Tả ngồi trong một góc gần cửa sổ, sau đó kinh ngạc nhìn bên ngoài, tiếp đó liền yên lặng cầm quyển tạp chí trên bàn lên che mặt.
Hai cô gái đi vào, một trong đó là người quen.
- Sư tỷ, hiện em thực không muốn ăn cơm.
Thanh âm vang lên ngay sau Giang Tả.
Nói cách khác, hai vị kia đứng ngay sau hắn.
- Tô Kỳ tiểu muội của chị ơi, em muốn thế nào đây? Tiếp tục như vậy, đừng nói là tu vi tinh tiến, sớm muộn em cũng tẩu hỏa nhập ma mất, cần đoạn thì đoạn, không đoạn sẽ loạn đó!
Đúng, hai người đi vào, có một là Tô Kỳ, lão bà của Giang Tả.
Giang Tả thực không nghĩ tới, lại gặp Tô Kỳ ở đây, hắn còn tưởng sẽ đụng mặt ở mấy chỗ như bộ phận thị trường ấy chứ.
Xem ra cái tiệm này, cũng là mở cho người tu luyện tới ăn.
Tô Kỳ khổ sở:
- Tên hỗn đản Giang Tả kia muốn ly hôn với em, em có tâm tình tu luyện, không có tâm tình ăn uống.
- Vậy em muốn thế nào? Trốn mãi sao? Làm vậy mà được sao?
- Không, em muốn lén về muốn chuyến, sau đó trộm đơn ly hôn đi. Tiếp đó hôm sau về như chưa có chuyện gì xảy ra, về rồi mới nói chuyện với anh ấy.