Giang Tả ở tầng thứ ba, tận mắt nhìn một thân ảnh xuất hiện trên linh vị, thân ảnh này vừa hiện, lập tức dẫn động cả cung điện.
Bóng người vĩ ngạn, khí tức vương giả, khí thế như bễ nghễ thiên hạ.
Người này, rất mạnh!
Mà câu nói đầu tiên đối phương mở miệng, lại càng thêm chấn nhiếp nhân tâm:
- Bản vương nhung mã cả đời, từng có tiếc nuối, nhưng chưa từng hối hận!
Hắn vừa nói, thiên quân liền im, vạn mã đều dừng.
Giang Tả cũng an tĩnh nhìn đối phương.
Thời khắc này, thuộc về người này.
Thân ảnh kia nhìn về phía thiên quân vạn mã, mở lời hỏi:
- Các ngươi, có từng hối hận?
Giang Tả như nghe được thanh âm vạn quân quỳ lạy, sau đó một đợt thanh âm như sóng ầm ầm ghé vào lỗ tai hắn:
- Thề chết theo Vũ vương, dẫu chết không hối hận!
- Thề chết theo Vũ vương, dẫu chết không hối hận!
Câu nói như thế, lặp đi lặp lại, một lời cao hơn một lời, một câu rung chuyển một câu.
Tuyệt đối trung thành, chí cao vinh dự… đều được thể hiện trong một câu nói.
Giang Tả hoàn toàn không hiểu được những người này.
Nhưng, họ vẫn khiến hắn rung động.
Sau đó, vị Vũ vương kia lại lần nữa mở miệng:
- Sau Chiến Lăng bia là lãnh địa nhân tộc, trước Chiến Lăng bia, vì nhân tộc mà chiến!
- Tử địa vùi xương, thập tử vô sinh!
- Bản vương, ngã xuống!
- Nhưng, chúng ta thắng lợi!
Hai chữ “Thắng lợi”, dẫn động vô số người, tất cả cùng yêu lặng lắng nghe.
Đây là xiềng xích khiến họ dẫu chết cũng không muốn tiêu tan, cũng là câu trả lời mà tất cả đều nguyện chờ đợi!
Đây là thứ trấn an, là lời cảm ơn tốt nhất đối với bọn họ.
Bọn họ chết, cũng không từng hối hận. Nhưng tất cả đều ôm tiếc nuối mà chết, bọn họ chưa được thấy cảnh chiến thắng, chưa nghe được tin tức thắng lợi.
Bọn họ không cam lòng.
Thắng lợi.
Bọn họ đã thắng!
Hết thảy đều đáng giá!
Giờ khắc này, cung điện chậm rãi bình ổn lại, vạn mã bôn đằng, gào thét mà đi.
Tâm nguyện đã thỏa, chấp niệm cũng đi, đi tới nơi bọn họ nên tới.
Bọn họ không phải hồn, mà là chấp niệm, tín niệm, tượng đá nơi đây chỉ có chấp niệm, còn bọn họ, đã sớm hồn phi phách tán, tử chiến sa trường.
Ném đầu, vãi huyết đốt chiến hồn trước Chiến Lăng bia, đây mới là quy túc của họ.
Giang Tả đứng đó nhìn hết thảy, hắn không hề làm gì cả, cũng không nói gì thêm.
Đợi, đến khi hết thảy bình tĩnh lại.
Tượng đá vẫn là tượng đá, nhưng lại không còn là tượng đá.
Hết thảy đã khác, nơi này, trước đó có thể tính là Anh Linh điện, hiện tại, chỉ là một nơi mai táng mà thôi.
Linh vị của Tần Vũ vương yên lặng ở đó, đạo thân ảnh kia đã sớm biến mất.
Cuối cùng, Giang Tả thở dài một tiếng, những người này đáng để hắn tôn trọng, nhưng hắn sẽ không mở miệng đánh giá, coi như hắn sống vô số năm, coi như tu vi của hắn thông thiên triệt địa, cũng sẽ không mở miệng đánh giá.
Hắn, không có tư cách!
Trong lúc hết thảy đều biến mất, Giang Tả nhìn thấy một sợi dây sặc sỡ.
Bên cạnh dây nhỏ còn một tấm ngọc bài, hẳn là dùng để ghi chép tin tức.
Sau đó, Giang Tả đi tới sau linh vị, hắn thấy một sợi dây có màu sắc rực rỡ, nhưng kiểu dáng rất bình thường, bình thường như một sợi dây nhỏ.
Theo lý mà nói, đồ nơi này nhất định phải là pháp bảo, nhưng Giang Tả lại không biết thứ này là gì, chẳng lẽ là Khốn Tiên thằng trong truyền thuyết?
Được rồi, Khốn Tiên thằng không thể đẹp như vậy, cũng không tinh xảo được như vậy.
Tiếp đó, Giang Tả cầm ngọc bài, là văn tự cổ đại.
Rất trùng hợp, hắn lại biết, thứ này là văn tự trong chiến trường Viễn Cổ, lúc ở chiến trường Viễn Cổ, hắn lần đầu học chăm chỉ tới vậy.
- Dây buộc tóc?
Giang Tả có chút ngoài ý muốn, sau đó nhìn tới tác dụng:
- Dây buộc tóc bình thường này, lại có thể thông qua tóc, dự đoán một kích trí mạng. Trước khi một kích trí mạng tới, dây buộc tóc sẽ bảo vệ chủ nhân. Có thể đảm bảo chủ nhân ba lần miễn tử, không ai có thể nhìn ra hiệu quả, ngay cả người dùng cũng không thể cảm giác. Tháo khỏi tóc, sẽ không có tác dụng!
Giang Tả kinh ngạc nhìn sợi dây, pháp bảo này, vượt qua dự liệu của hắn.
Không nói tới chức năng, pháp bảo hộ mệnh cũng không có gì lạ, nhưng bề ngoài của thứ này thực sự bình thường, hắn lại không thể nhận ra đây là pháp bảo.
Lắc đầu một cái, Giang Tả thu sợi dây lại, thứ này rất hữu dụng.
Về phần có thể đảm bảo một kích trí mạng, cái này chí ít cũng phải đạt tới Nhị giai đi.
Sau đó, Giang Tả cũng không tìm kiếm thêm,
Cái dây buộc tóc này là thứ hắn cần, còn lại, bất kể có hai không, đều coi như không có.
Sau đó, Giang Tả quay trở lại tầng hai, nơi này không có tầng bốn!
Hơn nữa, cũng không có thời gian để lang thang, Huyết yêu phù văn cùng trận pháp thống ngự đã vận hành rất lâu, nếu hắn không nhúng tay, không chừng lại khiến đám Huyết yêu này đạt được ý đồ.
Không bao lâu, Giang Tả đã tới tầng hai, hắn thử đi tới cửa sổ cung điện, lúc này mới phát hiện, từ đây có thể nhìn ra ngoài.
Vì để an toàn, Giang Tả lại bày thêm phù văn ẩn giấu, tránh để bị phát hiện.
Đứng ở nơi này, Giang Tả mới phát hiện, tầng hai rất cao, phần lớn người đều đang giãy giụa chiến đấu ngay đưới mí mắt hắn.
Ầm!!!
Trong lúc bất chợt, một luồng sóng Linh khí từ ngoài truyền tới, có cường giả đang chiến đấu.
- Ha ha, vô dụng thôi, nơi này đã bị chúng ta nắm giữ, một người thôi cô cũng đã không thể chịu nổi, huống chi giờ là hai người.
Ngũ trưởng lão cười to.
Lục trưởng lão cũng nói:
- Lập tức giết ả ta, tôi còn phải đi tìm tiểu Thánh nữ của tôi nữa.
Thanh âm truyền tới, khiến Giang Tả ghé mắt nhìn qua.
Sau đó, Giang Tả liền nhìn thấy một nữ cao thủ, khí tức trên người đầy linh hoạt kỳ ảo, một thân một mình đối kháng hai tên Huyết yêu.
Thế cục rất rõ ràng, người này sắp bại.
Có điều, thứ khiến Giang Tả chú ý, chính là đối thủ của nữ cao thủ kia.
- Huyết yêu Huyết Đồ Điệp cùng Huyết yêu Huyết Liệt Ngân, hóa ra là họ, còn tưởng là nhân tài mới nổi nào, hóa ra là người quen cũ!
Khóe miệng Giang Tả khẽ nhếch lên.
Huyết Đồ Điệp cùng Huyết Liệt Ngân, trong tương lai chính là kẻ cầm lái huyết tộc, bọn họ không ngu, ngược lại rất thông minh, có thể chỉ huy đám Huyết yêu ngu xuẩn quậy phá trước mặt hắn, Giang Tả cũng thực sự kinh ngạc.
Về sau, vì để giữ lại chơi, cho nên Giang Tả cũng không hạ sát thủ, dù sao lớn tuổi rồi, cũng có lúc buồn chán.
Chẳng qua về sau có nghe bọn họ bị giết, không biết là chết như thế nào.
Hại hắn mất hai món đồ chơi thú vị.
Có điều, Giang Tả cũng không nghĩ tới, bọn họ lại là người của thời đại này, đừng nói là hắn, dường như tất cả mọi người đều cho rằng, ở một thời điểm nào đó trong tương lai, hai tên này mới xuất hiện.
Trời mới biết tại sao, hai tên này lại ẩn sâu tới vậy.
Vừa lúc đó, Giang Tả liền cảm nhận được một cỗ khí tức cuồng bạo.
Hắn định thần nhìn lại, là cao thủ Thánh địa kia định tự bạo.
Được rồi, hiện Giang Tả đã hiểu, hai tên gia hỏa này bị nổ thành tàn, khả năng tốn mấy trăm, mấy ngàn năm mới khôi phục được.
Nhìn thấy Nguyệt Tịch muốn tự bạo, Huyết Đồ Điệp cùng Huyết Liệt Ngân đều hoảng hốt.
- Chạy mau, đồ ngu này, nếu vừa rồi cùng tôi liên thủ giết cô ta, nào dẫn tới nhiều chuyện như vậy?
Huyết Liệt Ngân mắng,
- Đừng trốn, không kịp, phải chống lại, cùng lắm là trọng thương.
Huyết Đồ Điệp ác liệt nói.
------------
Phóng tác: xonevictory
Bóng người vĩ ngạn, khí tức vương giả, khí thế như bễ nghễ thiên hạ.
Người này, rất mạnh!
Mà câu nói đầu tiên đối phương mở miệng, lại càng thêm chấn nhiếp nhân tâm:
- Bản vương nhung mã cả đời, từng có tiếc nuối, nhưng chưa từng hối hận!
Hắn vừa nói, thiên quân liền im, vạn mã đều dừng.
Giang Tả cũng an tĩnh nhìn đối phương.
Thời khắc này, thuộc về người này.
Thân ảnh kia nhìn về phía thiên quân vạn mã, mở lời hỏi:
- Các ngươi, có từng hối hận?
Giang Tả như nghe được thanh âm vạn quân quỳ lạy, sau đó một đợt thanh âm như sóng ầm ầm ghé vào lỗ tai hắn:
- Thề chết theo Vũ vương, dẫu chết không hối hận!
- Thề chết theo Vũ vương, dẫu chết không hối hận!
Câu nói như thế, lặp đi lặp lại, một lời cao hơn một lời, một câu rung chuyển một câu.
Tuyệt đối trung thành, chí cao vinh dự… đều được thể hiện trong một câu nói.
Giang Tả hoàn toàn không hiểu được những người này.
Nhưng, họ vẫn khiến hắn rung động.
Sau đó, vị Vũ vương kia lại lần nữa mở miệng:
- Sau Chiến Lăng bia là lãnh địa nhân tộc, trước Chiến Lăng bia, vì nhân tộc mà chiến!
- Tử địa vùi xương, thập tử vô sinh!
- Bản vương, ngã xuống!
- Nhưng, chúng ta thắng lợi!
Hai chữ “Thắng lợi”, dẫn động vô số người, tất cả cùng yêu lặng lắng nghe.
Đây là xiềng xích khiến họ dẫu chết cũng không muốn tiêu tan, cũng là câu trả lời mà tất cả đều nguyện chờ đợi!
Đây là thứ trấn an, là lời cảm ơn tốt nhất đối với bọn họ.
Bọn họ chết, cũng không từng hối hận. Nhưng tất cả đều ôm tiếc nuối mà chết, bọn họ chưa được thấy cảnh chiến thắng, chưa nghe được tin tức thắng lợi.
Bọn họ không cam lòng.
Thắng lợi.
Bọn họ đã thắng!
Hết thảy đều đáng giá!
Giờ khắc này, cung điện chậm rãi bình ổn lại, vạn mã bôn đằng, gào thét mà đi.
Tâm nguyện đã thỏa, chấp niệm cũng đi, đi tới nơi bọn họ nên tới.
Bọn họ không phải hồn, mà là chấp niệm, tín niệm, tượng đá nơi đây chỉ có chấp niệm, còn bọn họ, đã sớm hồn phi phách tán, tử chiến sa trường.
Ném đầu, vãi huyết đốt chiến hồn trước Chiến Lăng bia, đây mới là quy túc của họ.
Giang Tả đứng đó nhìn hết thảy, hắn không hề làm gì cả, cũng không nói gì thêm.
Đợi, đến khi hết thảy bình tĩnh lại.
Tượng đá vẫn là tượng đá, nhưng lại không còn là tượng đá.
Hết thảy đã khác, nơi này, trước đó có thể tính là Anh Linh điện, hiện tại, chỉ là một nơi mai táng mà thôi.
Linh vị của Tần Vũ vương yên lặng ở đó, đạo thân ảnh kia đã sớm biến mất.
Cuối cùng, Giang Tả thở dài một tiếng, những người này đáng để hắn tôn trọng, nhưng hắn sẽ không mở miệng đánh giá, coi như hắn sống vô số năm, coi như tu vi của hắn thông thiên triệt địa, cũng sẽ không mở miệng đánh giá.
Hắn, không có tư cách!
Trong lúc hết thảy đều biến mất, Giang Tả nhìn thấy một sợi dây sặc sỡ.
Bên cạnh dây nhỏ còn một tấm ngọc bài, hẳn là dùng để ghi chép tin tức.
Sau đó, Giang Tả đi tới sau linh vị, hắn thấy một sợi dây có màu sắc rực rỡ, nhưng kiểu dáng rất bình thường, bình thường như một sợi dây nhỏ.
Theo lý mà nói, đồ nơi này nhất định phải là pháp bảo, nhưng Giang Tả lại không biết thứ này là gì, chẳng lẽ là Khốn Tiên thằng trong truyền thuyết?
Được rồi, Khốn Tiên thằng không thể đẹp như vậy, cũng không tinh xảo được như vậy.
Tiếp đó, Giang Tả cầm ngọc bài, là văn tự cổ đại.
Rất trùng hợp, hắn lại biết, thứ này là văn tự trong chiến trường Viễn Cổ, lúc ở chiến trường Viễn Cổ, hắn lần đầu học chăm chỉ tới vậy.
- Dây buộc tóc?
Giang Tả có chút ngoài ý muốn, sau đó nhìn tới tác dụng:
- Dây buộc tóc bình thường này, lại có thể thông qua tóc, dự đoán một kích trí mạng. Trước khi một kích trí mạng tới, dây buộc tóc sẽ bảo vệ chủ nhân. Có thể đảm bảo chủ nhân ba lần miễn tử, không ai có thể nhìn ra hiệu quả, ngay cả người dùng cũng không thể cảm giác. Tháo khỏi tóc, sẽ không có tác dụng!
Giang Tả kinh ngạc nhìn sợi dây, pháp bảo này, vượt qua dự liệu của hắn.
Không nói tới chức năng, pháp bảo hộ mệnh cũng không có gì lạ, nhưng bề ngoài của thứ này thực sự bình thường, hắn lại không thể nhận ra đây là pháp bảo.
Lắc đầu một cái, Giang Tả thu sợi dây lại, thứ này rất hữu dụng.
Về phần có thể đảm bảo một kích trí mạng, cái này chí ít cũng phải đạt tới Nhị giai đi.
Sau đó, Giang Tả cũng không tìm kiếm thêm,
Cái dây buộc tóc này là thứ hắn cần, còn lại, bất kể có hai không, đều coi như không có.
Sau đó, Giang Tả quay trở lại tầng hai, nơi này không có tầng bốn!
Hơn nữa, cũng không có thời gian để lang thang, Huyết yêu phù văn cùng trận pháp thống ngự đã vận hành rất lâu, nếu hắn không nhúng tay, không chừng lại khiến đám Huyết yêu này đạt được ý đồ.
Không bao lâu, Giang Tả đã tới tầng hai, hắn thử đi tới cửa sổ cung điện, lúc này mới phát hiện, từ đây có thể nhìn ra ngoài.
Vì để an toàn, Giang Tả lại bày thêm phù văn ẩn giấu, tránh để bị phát hiện.
Đứng ở nơi này, Giang Tả mới phát hiện, tầng hai rất cao, phần lớn người đều đang giãy giụa chiến đấu ngay đưới mí mắt hắn.
Ầm!!!
Trong lúc bất chợt, một luồng sóng Linh khí từ ngoài truyền tới, có cường giả đang chiến đấu.
- Ha ha, vô dụng thôi, nơi này đã bị chúng ta nắm giữ, một người thôi cô cũng đã không thể chịu nổi, huống chi giờ là hai người.
Ngũ trưởng lão cười to.
Lục trưởng lão cũng nói:
- Lập tức giết ả ta, tôi còn phải đi tìm tiểu Thánh nữ của tôi nữa.
Thanh âm truyền tới, khiến Giang Tả ghé mắt nhìn qua.
Sau đó, Giang Tả liền nhìn thấy một nữ cao thủ, khí tức trên người đầy linh hoạt kỳ ảo, một thân một mình đối kháng hai tên Huyết yêu.
Thế cục rất rõ ràng, người này sắp bại.
Có điều, thứ khiến Giang Tả chú ý, chính là đối thủ của nữ cao thủ kia.
- Huyết yêu Huyết Đồ Điệp cùng Huyết yêu Huyết Liệt Ngân, hóa ra là họ, còn tưởng là nhân tài mới nổi nào, hóa ra là người quen cũ!
Khóe miệng Giang Tả khẽ nhếch lên.
Huyết Đồ Điệp cùng Huyết Liệt Ngân, trong tương lai chính là kẻ cầm lái huyết tộc, bọn họ không ngu, ngược lại rất thông minh, có thể chỉ huy đám Huyết yêu ngu xuẩn quậy phá trước mặt hắn, Giang Tả cũng thực sự kinh ngạc.
Về sau, vì để giữ lại chơi, cho nên Giang Tả cũng không hạ sát thủ, dù sao lớn tuổi rồi, cũng có lúc buồn chán.
Chẳng qua về sau có nghe bọn họ bị giết, không biết là chết như thế nào.
Hại hắn mất hai món đồ chơi thú vị.
Có điều, Giang Tả cũng không nghĩ tới, bọn họ lại là người của thời đại này, đừng nói là hắn, dường như tất cả mọi người đều cho rằng, ở một thời điểm nào đó trong tương lai, hai tên này mới xuất hiện.
Trời mới biết tại sao, hai tên này lại ẩn sâu tới vậy.
Vừa lúc đó, Giang Tả liền cảm nhận được một cỗ khí tức cuồng bạo.
Hắn định thần nhìn lại, là cao thủ Thánh địa kia định tự bạo.
Được rồi, hiện Giang Tả đã hiểu, hai tên gia hỏa này bị nổ thành tàn, khả năng tốn mấy trăm, mấy ngàn năm mới khôi phục được.
Nhìn thấy Nguyệt Tịch muốn tự bạo, Huyết Đồ Điệp cùng Huyết Liệt Ngân đều hoảng hốt.
- Chạy mau, đồ ngu này, nếu vừa rồi cùng tôi liên thủ giết cô ta, nào dẫn tới nhiều chuyện như vậy?
Huyết Liệt Ngân mắng,
- Đừng trốn, không kịp, phải chống lại, cùng lắm là trọng thương.
Huyết Đồ Điệp ác liệt nói.
------------
Phóng tác: xonevictory