- Đứng lại, anh có biết tôi là ai không?
Nghe được câu này, Giang Tả khẽ bó tay, hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Cô gái này chẳng lẽ không nghĩ thử một chút, người mà cô ta đang cản là ai sao?
Sau đó, Giang Tả quay người nhìn về phía đối phương:
- Cô là ai?
Cô gái kia có chút cấp bách, nói:
- Tôi, tôi không có ý, chẳng qua tôi gấp quá. Thuốc kia dùng để cứu mạng người, thực sự không có thời gian đi tìm nữa. Mười lần, thuốc kia nhiều nhất đáng giá mười ngàn, tôi trả anh một trăm ngàn, được không?
Giang Tả nhìn qua đối phương, nhàn nhạt nói:
- Nếu thuốc này tôi cũng dùng để cứu người thì sao?
Cô gái kia sững sờ, tùy tiện nói:
- Chúng tôi thực sự gấp, trễ nữa là không kịp!
- Vậy tôi cũng phải nói, tối nay không dùng thuốc này, người kia cũng sẽ chết?
Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Cô gái kia lại nói:
- Nhưng… nhưng…
Cô gái kia còn chưa nói hết, Giang Tả đã nói thay:
- Nhưng người chết không phải người của cô, người vội không phải cô, thuốc không có tìm cố tìm, không chừng vẫn có thể tìm được. Người khác chết không quan hệ gì với cô, nhiều lắm là mặc niệm đáng thương một chút, sau đó cảm khái thế sự vô thường.
Cô gái kia ngẩn người nhìn Giang Tả.
Giang Tả lạnh lùng nói:
- Nếu chúng tôi chết không quan hệ gì với cô, cô không vội. Vậy có quan hệ gì với tôi? Cô cần cứu mệnh, tôi cần dùng gấp. Là cô, cô sẽ bán cho tôi sao? Trong lòng cô hẳn cũng đã có câu trả lời? Như vậy, câu trả lời của cô chính là câu trả lời của tôi. Chuyện mình không làm được, đừng bức bách người khác làm, được chứ? Xin lỗi, cô không ép được tôi!
Giang Tả xoay người rời đi.
Tiền?
Đối với Giang Tả hắn mà nói, căn bản không có giá trị.
Cho dù có giá trị thì sao? Một trăm ngàn mà bắt hắn chờ một đêm? Bọn họ lấy đâu tư cách?
Cô gái kia hoảng sợ nhìn bóng lưng Giang Tả, cuối cùng tức muốn điên lên, người kia dựa vào cái gì mà nói với cô như thế chứ?
Hắn có tư cách gì mà nói cô?
…
Hoa viên Thế Kỷ.
Nghe tên thì rất hoành tráng, nhưng đây chỉ là một tiểu khu bình thường chỗ Giang Tả ở.
Nhà ở đây là hắn thuê, hắn còn chưa mua nổi nhà, vừa tốt nghiệp thì lấy đâu ra tiền?!
Có điều Tô Kỳ có hay không thì khó nói, nhưng hẳn là không có, tu luyện rất tốn tiền nha.
Mấy thứ mà Giang Tả mua vừa rồi, đối với hắn mà nói cũng chỉ là dược liệu bình thường, thế nhưng lại tiêu tới hai trăm ngàn.
Khó trách nhiều người chạy tới bộ phận thị trường như vậy.
Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích cũng không lớn, cũng không nhỏ, đủ cho họ ở.
Nhắc tới nhà này, trước hắn với Tô Kỳ còn bố trí nơi này làm phòng cưới, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Tô Kỳ đã rất vui vẻ.
Giang Tả cau mày, lâu như vậy, hắn lại còn vì Tô Kỳ mà động tâm.
Lúc không có bất cứ hy vọng cùng triển vọng gì, hắn dù muốn hay không thì vẫn chọn ly hôn với Tô Kỳ, bây giờ hắn trở lại, hắn lại có tâm tư, thậm chí là mong đợi.
Giang Tả cũng không nghĩ nhiều, đi tới phòng bếp.
Hắn lấy cái nồi đặt lên bếp từ, làm gì? Đương nhiên là luyện đan!
- Nhắc tới luyện đan, phương thức luyện đan này là ai phát minh nhỉ? Đúng là một nhân tài.
Sau đó, Giang Tả bắt đầu xử lý dược liệu trên tay, tiếp đó mở bếp.
Thủ pháp của Giang Tả vô cùng thành thạo, động tác như nước chảy mây trôi, đẹp như thể hiện nghệ thuật.
Không lâu, Giang Tả đã xử lý dược liệu xong, tiếp đó bắt đầu thả vào trong nồi lẩu.
Vì đây chỉ là một cái nồi, cho nên Giang Tả không định tụ đan, hơn nữa cũng không thể tụ đan.
Thứ hắn cần là chất lỏng.
Giang Tả không ngừng bỏ thêm dược liệu, cuối cùng chỉ còn ba loại thuốc nữa, hắn mới bật nhiệt độ lên tối đa.
Khi ngửi được mùi hương thoang thoảng, Giang Tả khẽ nhếch miệng cười, sau đó bỏ toàn bộ số thuốc còn lại vào, nước trong nồi nhanh chóng chuyển sang trạng thái sền sệt.
Khi cô đặc tới mức nhất định, Giang Tả thả Nguyệt Lệ châu vào.
Sau đó, Nguyệt Lệ châu liền ánh lên lam quang, chất lỏng sền sệt trong nồi nhanh chóng bị Nguyệt Lệ châu hấp thu.
Mà mày sắc Nguyệt Lệ châu cũng dần biến đối, tử thiểm lam, biến thành lam nhạt, rồi biến thành thiên lam.
Đến lúc đậm như màu trời, sự biến đổi mới ngừng lại.
Giang Tả biết, đã tới cực hạn.
Không chút do dự, Giang Tả trực tiếp vớt Nguyệt Lệ châu ra, miễn cưỡng đạt tới trung phẩm, đủ hắn dùng.
Sau đó Giang Tả đóng toàn bộ cửa lại, tránh cho người đi vào quấy rầy.
- Bây giờ còn thiếu trận pháp nữa!
Hắn đi tới phòng ngủ, trong này có chỗ trống rộng rãi, đủ để hắn vẽ hai cái trận pháp.
Hơn nữa bên cạnh còn có cửa sổ, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Công pháp của Giang Tả khác với các loại bình thường, người khác tu luyện dựa vào thiên tư, Giang Tả hắn luyện là cướp đoạt.
Mà muốn học được pháp cướp đoạt này, trước nhất định phải ngưng tụ Tiên Thiên Hỗn Độn khí.
Có nó mới có thể tiến thành cướp đoạt, tu luyện tăng lên bản thân.
Tiên Thiên Hỗn Độn khí, phân làm Tiên Thiên khí cùng Hỗn Độn khí.
Tiên Thiên khí lại phân thành Tiên Thiên Nhất khí, Nhị khí cùng Tam khí.
Khí càng ít thì tốc độ cướp đoạt càng nhỏ.
Hiện tại, Giang Tả còn chưa dám nghĩ tới Hỗn Độn khí, thứ hắn cần hiện tại là Tiên Thiên nhị khí, hơn nữa còn phải dựa vào Nguyệt Lệ châu trước mắt này.
Muốn sinh Tiên Thiên khí, vậy chỉ có thể dựa vào Ngũ Hành chi lực hoặc là Nhật Nguyệt tinh hoa.
Bất luận lực lượng nào trong Ngũ Hành đều có thể kích hoạt Tiên Thiên Nhất khí, còn Nhị khí thì phải có ba loại trở lên.
Tam khí thì phải có Nhật Nguyệt tinh hoa phối hợp.
Vốn Giang Tả muốn gom đủ ba loại Ngũ Hành chi lực để kích hoạt Nhị khí, không thì Nhất khí cũng được, tóm lại, tối nay hắn phải có thể tu luyện.
Có điều giờ gặp may, thu được Nguyệt Lệ châu, Nguyệt Lệ châu là thứ không kém Nguyệt Hoa.
…
Đêm tới.
Giang Tả ngồi trên một trận pháp, một trạn khác thì đặt Nguyệt Lệ châu.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Giang Tả khẽ cười, quả nhiên, trời cũng giúp ta.
Khi ánh trăng chiếu tới Nguyệt Lệ châu, Nguyệt Lệ châu bắt đầu toát ra ánh sáng, ánh sáng lại bị trận pháp hấp thu, sau đó cả trận pháp sáng lên.
Hai trận pháp trong phòng là đồng nguyên, cho nên toàn thân Giang Tả lập tức bị năng lượng trong Nguyệt Lệ châu bao phủ.
Nguyệt Hoa tràn vào trong cơ thể Giang Tả.
Trong phút chốc, cảm giác đau nhức xông lên tới tận não hải, cảm giác đau đớn mãnh liệt tới tan nát tâm can, sống không bằng chết.
Đây là cái giá phải trải khi muốn đạt được Tiên Thiên khí, thành là sinh, bại là tử.
Trận pháp rất mỏng manh, cho nên Giang Tả căn bản không dám động, trận pháp ở đây hoàn toàn không phải trận pháp trong Tiên Linh động phủ, ở chỗ kia hắn có thể lăn qua lăn lại, nhưng ở đây thì không được có bất cứ dị động nào.
Hơi không cẩn thận, đó chính là hủy diệt.
Cảm giác đau đớn kéo dài cả một đêm.
Sáng sớm, Giang Tả mở đôi mắt mệt mỏi, lúc này Nguyệt Lệ châu cũng đã hóa trong suốt mà bể nát.
Sau đó Giang Tả duỗi tay, hai vệt khí trắng rong ruổi trong tay hắn.
Thấy hai vệt khí trắng, Giang Tả mới khẽ mỉm cười.
Tiên Thiên nhị khí thành.
Từ bây giờ, hắn đã có thể tu luyện.
Có Tiên Thiên nhị khí, tốc độ tu luyện của hắn liền gấp mười người thường, có thể tính là tư chất cấp thiên tài.
Nếu là Tiên Thiên tam khí, như vậy tốc độ tu luyện của hắn sẽ càng kinh khủng hơn.
Lần trước, lúc ở Tiên Linh động phủ, hắn chỉ thu được nhất khí, nhưng dựa vào một đường cố gắng, cuối cùng vẫn tiến hóa tới Hỗn Độn nhất khí.
Khi đó, hắn nháy mắt liền đạt tới đỉnh thiên hạ!
Nghe được câu này, Giang Tả khẽ bó tay, hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Cô gái này chẳng lẽ không nghĩ thử một chút, người mà cô ta đang cản là ai sao?
Sau đó, Giang Tả quay người nhìn về phía đối phương:
- Cô là ai?
Cô gái kia có chút cấp bách, nói:
- Tôi, tôi không có ý, chẳng qua tôi gấp quá. Thuốc kia dùng để cứu mạng người, thực sự không có thời gian đi tìm nữa. Mười lần, thuốc kia nhiều nhất đáng giá mười ngàn, tôi trả anh một trăm ngàn, được không?
Giang Tả nhìn qua đối phương, nhàn nhạt nói:
- Nếu thuốc này tôi cũng dùng để cứu người thì sao?
Cô gái kia sững sờ, tùy tiện nói:
- Chúng tôi thực sự gấp, trễ nữa là không kịp!
- Vậy tôi cũng phải nói, tối nay không dùng thuốc này, người kia cũng sẽ chết?
Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Cô gái kia lại nói:
- Nhưng… nhưng…
Cô gái kia còn chưa nói hết, Giang Tả đã nói thay:
- Nhưng người chết không phải người của cô, người vội không phải cô, thuốc không có tìm cố tìm, không chừng vẫn có thể tìm được. Người khác chết không quan hệ gì với cô, nhiều lắm là mặc niệm đáng thương một chút, sau đó cảm khái thế sự vô thường.
Cô gái kia ngẩn người nhìn Giang Tả.
Giang Tả lạnh lùng nói:
- Nếu chúng tôi chết không quan hệ gì với cô, cô không vội. Vậy có quan hệ gì với tôi? Cô cần cứu mệnh, tôi cần dùng gấp. Là cô, cô sẽ bán cho tôi sao? Trong lòng cô hẳn cũng đã có câu trả lời? Như vậy, câu trả lời của cô chính là câu trả lời của tôi. Chuyện mình không làm được, đừng bức bách người khác làm, được chứ? Xin lỗi, cô không ép được tôi!
Giang Tả xoay người rời đi.
Tiền?
Đối với Giang Tả hắn mà nói, căn bản không có giá trị.
Cho dù có giá trị thì sao? Một trăm ngàn mà bắt hắn chờ một đêm? Bọn họ lấy đâu tư cách?
Cô gái kia hoảng sợ nhìn bóng lưng Giang Tả, cuối cùng tức muốn điên lên, người kia dựa vào cái gì mà nói với cô như thế chứ?
Hắn có tư cách gì mà nói cô?
…
Hoa viên Thế Kỷ.
Nghe tên thì rất hoành tráng, nhưng đây chỉ là một tiểu khu bình thường chỗ Giang Tả ở.
Nhà ở đây là hắn thuê, hắn còn chưa mua nổi nhà, vừa tốt nghiệp thì lấy đâu ra tiền?!
Có điều Tô Kỳ có hay không thì khó nói, nhưng hẳn là không có, tu luyện rất tốn tiền nha.
Mấy thứ mà Giang Tả mua vừa rồi, đối với hắn mà nói cũng chỉ là dược liệu bình thường, thế nhưng lại tiêu tới hai trăm ngàn.
Khó trách nhiều người chạy tới bộ phận thị trường như vậy.
Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích cũng không lớn, cũng không nhỏ, đủ cho họ ở.
Nhắc tới nhà này, trước hắn với Tô Kỳ còn bố trí nơi này làm phòng cưới, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Tô Kỳ đã rất vui vẻ.
Giang Tả cau mày, lâu như vậy, hắn lại còn vì Tô Kỳ mà động tâm.
Lúc không có bất cứ hy vọng cùng triển vọng gì, hắn dù muốn hay không thì vẫn chọn ly hôn với Tô Kỳ, bây giờ hắn trở lại, hắn lại có tâm tư, thậm chí là mong đợi.
Giang Tả cũng không nghĩ nhiều, đi tới phòng bếp.
Hắn lấy cái nồi đặt lên bếp từ, làm gì? Đương nhiên là luyện đan!
- Nhắc tới luyện đan, phương thức luyện đan này là ai phát minh nhỉ? Đúng là một nhân tài.
Sau đó, Giang Tả bắt đầu xử lý dược liệu trên tay, tiếp đó mở bếp.
Thủ pháp của Giang Tả vô cùng thành thạo, động tác như nước chảy mây trôi, đẹp như thể hiện nghệ thuật.
Không lâu, Giang Tả đã xử lý dược liệu xong, tiếp đó bắt đầu thả vào trong nồi lẩu.
Vì đây chỉ là một cái nồi, cho nên Giang Tả không định tụ đan, hơn nữa cũng không thể tụ đan.
Thứ hắn cần là chất lỏng.
Giang Tả không ngừng bỏ thêm dược liệu, cuối cùng chỉ còn ba loại thuốc nữa, hắn mới bật nhiệt độ lên tối đa.
Khi ngửi được mùi hương thoang thoảng, Giang Tả khẽ nhếch miệng cười, sau đó bỏ toàn bộ số thuốc còn lại vào, nước trong nồi nhanh chóng chuyển sang trạng thái sền sệt.
Khi cô đặc tới mức nhất định, Giang Tả thả Nguyệt Lệ châu vào.
Sau đó, Nguyệt Lệ châu liền ánh lên lam quang, chất lỏng sền sệt trong nồi nhanh chóng bị Nguyệt Lệ châu hấp thu.
Mà mày sắc Nguyệt Lệ châu cũng dần biến đối, tử thiểm lam, biến thành lam nhạt, rồi biến thành thiên lam.
Đến lúc đậm như màu trời, sự biến đổi mới ngừng lại.
Giang Tả biết, đã tới cực hạn.
Không chút do dự, Giang Tả trực tiếp vớt Nguyệt Lệ châu ra, miễn cưỡng đạt tới trung phẩm, đủ hắn dùng.
Sau đó Giang Tả đóng toàn bộ cửa lại, tránh cho người đi vào quấy rầy.
- Bây giờ còn thiếu trận pháp nữa!
Hắn đi tới phòng ngủ, trong này có chỗ trống rộng rãi, đủ để hắn vẽ hai cái trận pháp.
Hơn nữa bên cạnh còn có cửa sổ, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Công pháp của Giang Tả khác với các loại bình thường, người khác tu luyện dựa vào thiên tư, Giang Tả hắn luyện là cướp đoạt.
Mà muốn học được pháp cướp đoạt này, trước nhất định phải ngưng tụ Tiên Thiên Hỗn Độn khí.
Có nó mới có thể tiến thành cướp đoạt, tu luyện tăng lên bản thân.
Tiên Thiên Hỗn Độn khí, phân làm Tiên Thiên khí cùng Hỗn Độn khí.
Tiên Thiên khí lại phân thành Tiên Thiên Nhất khí, Nhị khí cùng Tam khí.
Khí càng ít thì tốc độ cướp đoạt càng nhỏ.
Hiện tại, Giang Tả còn chưa dám nghĩ tới Hỗn Độn khí, thứ hắn cần hiện tại là Tiên Thiên nhị khí, hơn nữa còn phải dựa vào Nguyệt Lệ châu trước mắt này.
Muốn sinh Tiên Thiên khí, vậy chỉ có thể dựa vào Ngũ Hành chi lực hoặc là Nhật Nguyệt tinh hoa.
Bất luận lực lượng nào trong Ngũ Hành đều có thể kích hoạt Tiên Thiên Nhất khí, còn Nhị khí thì phải có ba loại trở lên.
Tam khí thì phải có Nhật Nguyệt tinh hoa phối hợp.
Vốn Giang Tả muốn gom đủ ba loại Ngũ Hành chi lực để kích hoạt Nhị khí, không thì Nhất khí cũng được, tóm lại, tối nay hắn phải có thể tu luyện.
Có điều giờ gặp may, thu được Nguyệt Lệ châu, Nguyệt Lệ châu là thứ không kém Nguyệt Hoa.
…
Đêm tới.
Giang Tả ngồi trên một trận pháp, một trạn khác thì đặt Nguyệt Lệ châu.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Giang Tả khẽ cười, quả nhiên, trời cũng giúp ta.
Khi ánh trăng chiếu tới Nguyệt Lệ châu, Nguyệt Lệ châu bắt đầu toát ra ánh sáng, ánh sáng lại bị trận pháp hấp thu, sau đó cả trận pháp sáng lên.
Hai trận pháp trong phòng là đồng nguyên, cho nên toàn thân Giang Tả lập tức bị năng lượng trong Nguyệt Lệ châu bao phủ.
Nguyệt Hoa tràn vào trong cơ thể Giang Tả.
Trong phút chốc, cảm giác đau nhức xông lên tới tận não hải, cảm giác đau đớn mãnh liệt tới tan nát tâm can, sống không bằng chết.
Đây là cái giá phải trải khi muốn đạt được Tiên Thiên khí, thành là sinh, bại là tử.
Trận pháp rất mỏng manh, cho nên Giang Tả căn bản không dám động, trận pháp ở đây hoàn toàn không phải trận pháp trong Tiên Linh động phủ, ở chỗ kia hắn có thể lăn qua lăn lại, nhưng ở đây thì không được có bất cứ dị động nào.
Hơi không cẩn thận, đó chính là hủy diệt.
Cảm giác đau đớn kéo dài cả một đêm.
Sáng sớm, Giang Tả mở đôi mắt mệt mỏi, lúc này Nguyệt Lệ châu cũng đã hóa trong suốt mà bể nát.
Sau đó Giang Tả duỗi tay, hai vệt khí trắng rong ruổi trong tay hắn.
Thấy hai vệt khí trắng, Giang Tả mới khẽ mỉm cười.
Tiên Thiên nhị khí thành.
Từ bây giờ, hắn đã có thể tu luyện.
Có Tiên Thiên nhị khí, tốc độ tu luyện của hắn liền gấp mười người thường, có thể tính là tư chất cấp thiên tài.
Nếu là Tiên Thiên tam khí, như vậy tốc độ tu luyện của hắn sẽ càng kinh khủng hơn.
Lần trước, lúc ở Tiên Linh động phủ, hắn chỉ thu được nhất khí, nhưng dựa vào một đường cố gắng, cuối cùng vẫn tiến hóa tới Hỗn Độn nhất khí.
Khi đó, hắn nháy mắt liền đạt tới đỉnh thiên hạ!