Điều Giang Tả nói cơ bản đều đúng, sư phụ cô đúng là đã quên, quả đúng là quá gà, ám thị tâm lý quá mạnh.
Đây là một loại bệnh, chịu cứng!
Cũng như rất nhiều người đều biết cô là Ma Tu Mặc Ngôn, nhưng lại không biết cô là nữ.
Mặc Ngôn gật đầu thấp giọng:
- Sư phụ tôi với Trần lão gia tử là bạn, giúp nhau là việc bình thường, mà gần đâu sư phụ tôi mới nhớ lại chuyện này, cho nên để tôi tới. Nhưng tôi nào biết làm thế nào, chỉ có thể ẩn thân áp chế thân thể này. Thả tiếng gió là tránh cho mấy người các ngươi làm loạn, một thời gian nữa là sư phụ tôi sẽ tới.
Ngăn được, vậy là tìm được sinh môn.
Cửu Tử Nhất Sinh là bình thường, Thập Tử Vô Sinh mới cực đoan.
Mà nơi này, chính là như vậy.
Giang Tả biết mấy việc này, cũng không còn hứng thú gì với Mặc Ngôn nữa, tồn tại của cô gái này ở đây, vô dụng!
Thứ hữu dụng duy nhất, đó chính là cảm giác tồn tại.
Điểm này, Xích Huyết Đồng Tử cũng nhìn ra, hắn hỏi Giang Tả:
- Đạo hữu có nắm chắc không? Phong thủy chi cục của sư phụ Ma Tu Mặc Ngôn này bố trí, có thể phá sao?
Giang Tả nói:
- Vậy phải đem đồ mà Trần Diệu kia lấy ra, có phải thứ tôi cần hay không.
Sau đó liền thấy Trần Diệu chạy tới, trên tay cầm một cái chén.
- Đại sư, là thứ này sao?
- Chén?
Xích Huyết Đồng Tử có chút khó hiểu:
- Cái này, hữu dụng sao?
- Hữu dụng, hữu dụng!
Mặc Ngôn la lên:
- Lúc sư phụ tôi bố cục, đều thích dùng chén.
Giang Tả cầm lấy cái chén:
- Vẫn không tính là quá phá hoại, nếu la bàn phong thủy vẫn còn, vậy thì đơn giản.
Giang Tả cầm chén nâng lên, bên dưới chén lập tức xuất hiện một đạo trận pháp, trận pháp xuất hiện từng tần, một tần cao hơn một tầng, một tầng lớn hơn một tầng.
Cho tới khi bao phủ cả biệt thự.
Mà dưới chân Giang Tả cũng xuất hiện trận pháp lớn.
Lúc này, Giang Tả đứng ngay tâm trận pháp, tung tay điểm chỉ.
Trận đồ lớn nhỏ bị Giang Tả sửa đổi, mỗi khi sửa một chút, đều dẫn tới chấn động cho cả biệt thự, tựa như có cái gì đó sụp đổ.
Giang Tả bị trận quang bao phủ, không ngừng đối chưởng với trận pháp.
Mặc Ngôn nhìn tới ngây người, cô đến gần Xích Huyết Đồng Tử, huých huých tay:
- Bây giờ tu vi 1.1 cũng lợi hại vậy sao? Hay chúng ta luyện sai công pháp rồi? Hay là ảo giác? Thực ra tu vi hắn là 7.1? Nhất định là vậy đi!
Xích Huyết Đồng Tử nhàn nhạt nói:
- Kỳ tài xuất hiện lớp lớp, cái này cũng không có gì lạ. Hôm nay hắn mới khảo hạch 1.1, cho nên hẳn không phải 7.1.
- Cậu không đau long sao? 1.1 mà lợi hại vậy, chúng ta luyện trên thân chó sao?
- Cô muốn làm chó thì cũng đừng kéo theo tôi.
“…”
Hắn đã sớm không kinh ngạc, cứ cho Giang Tả là thần tiên là được.
Uy thế, đặc hiệu hiện tại, đâu phải người thường có thể nắm giữ.
Giang Tả sửa đổi bảy điểm, đây đã là cực hạn của hắn, hắn không còn sức mà động nữa.
Nhưng bảy điểm này là đủ rồi.
Sau đó hắn mới bỏ la bàn phong thủy xuống, theo hắn đặt xuống, trận đồ cũng tản đi.
- Hô!
Giang Tả nhìn sang Trần Diệu đang ngồi chồm hổm một bên, ném lại miếng la bàn:
- Ba phút nữa lão đầu sẽ tỉnh lại, đưa tiền đi!
Đám người: “…”
Còn chưa thấy hiệu quả đâu, đòi tiền giờ có phải sớm quá không? Hơn nữa còn nói như có lý chẳng sợ vậy nữa.
Nhưng không ai dám nói hơn một câu.
Mặc Ngôn cũng không nói gì, nhưng vẫn lấy điện thoại mở Thiên Hòa, phải biết đám Trần Diệu có thể tiếp xúc thiên hòa, đó là do cô cho tài khoản, còn muốn tiếp xúc thêm, vậy phải xem bọn họ có bản lãnh đạt được tài khoản hay không.
Trải qua kiểm tra của bộ phận đối ngoại của Thiên Hòa, mới được cấp tài khoản.
Có tiền chưa đủ, còn cần kín miệng.
Sau đó Mặc Ngôn chọn hoàn thành.
Tiếp đó là đánh giá, vốn là còn muốn hạ một hai sao trong đánh giá.
Nhưng nhìn tới đánh giá trước đó, Mặc Ngôn lại thấy người trước nói quá có lý, sau đó đánh giá:
Đánh giá: ★☆☆☆☆
“Đáng giá một sao, không giải thích”
Xong.
Đánh giá xong, Mặc Ngôn mới ngẩng đầu huýt sáo, tựa như chưa có việc gì xảy ra.
Mà Giang Tả cũng nhận được tiền vào tài khoản.
Tám trăm ngàn.
Rất tốt, rất hoàn mỹ.
Sau đó Giang Tả nói với Xích Huyết Đồng Tử:
- Cậu tìm Ma Tu Mặc Ngôn, các người tự nói chuyện đi, tôi đi trước, lần sau có chuyện, tôi có thể suy xét giúp câu một lần.
Sau đó Giang Tả liền đi.
Trần Diệu có lòng muốn cản, nhưng sợ mấy phút cũng không xong, hắn đang muốn tạo quan hệ.
Nhưng lại không dám.
Chờ Giang Tả đi, Mặc Ngôn mới nói:
- Người này, sao còn chưa bị đánh chết vậy?
Xích Huyết Đồng Tử trợn trắng mắt, nhàn nhạt nói:
- Cô cứ chửi tiếp, tôi cũng đi đây.
Vừa nói, Xích Huyết Đồng Tử cũng rời đi.
Hắn vốn tới vì muốn so tài với Ma Tu Mặc Ngôn, giờ phát hiện đối phương là nữ, căn bản không còn chút hứng thú nào, đấu với nữ nhân thì tính cái quần gì?
- Này, chờ một chút, người Thiên Hòa các người đều thế sao?!
Mặc Ngôn đuổi theo sau.
Để lại đám Trần Diệu trố mắt nhìn nhau.
Trần Diệu đành quay sang nhìn mấy người đạo sĩ:
- Đạo trưởng, ông nội tôi.
- Trần thiếu đừng hỏi tôi, chúng tôi học nghệ không tinh. Vẫn là chờ ba phút rồi nói.
Người đạo trưởng kia nói.
Hòa thượng cũng lắc đầu, bọn họ còn có thể đứng đây, cũng là may mắn nhặt được một mạng thôi.
Ma pháp thiếu nữ cũng ngẩn người, chuyện hôm nay là sao đây?
Đây là pháp thuật đông phương sao?
Rất lợi hại, có điều có vẻ không có tác dụng gì với cô a?
Giờ có phải nên đi không?
Ba phút trôi qua, Trần lão gia tử trực tiếp ngồi bật dậy, sau đó ôm mặt kêu thảm:
- Đau a!
…
Tám trăm ngàn thêm mấy chục ngàn tiền thừa hôm qua, giờ hắn có gần chín trăm ngàn, có thể đi mua một chút thuốc tốt.
Dùng vào có thể củng cố tu vi.
Hiện tại tu vi của hắn là 1.1, bởi vì có Tiên Thiên khí, cơ sở của hắn mạnh hơn người thường, cho nên điều kiện tấn cấp cũng lớn hơn người thường nhiều.
Giang Tả tìm kiếm một chút, tiệm thuốc lớn nhất gần đây vẫn là tiệm thuốc hô qua.
- Khó trách, Trần Trúc Doanh kia xuất hiện ở đó, hóa ra là gần đây.
Sau đó Giang Tả đi tới tiệm thuốc, lúc này lại nghe có người cầu khẩn:
- Ông chủ, ông chú ý thêm một chút đi, cây thảo được này thực sự sẽ sáng lên, tôi tận mắt thấy đấy. Tôi không lừa ông, ông trả giá đi.
- Tôi nói rồi, tôi không biết, tôi không biết thứ này là gì, anh bảo tôi mua thế nào cho anh được?
- Một ngàn, một ngàn được không? Con gái tôi bị bệnh, giờ chúng tôi không có tiền đi viện nữa.
- Đi đi, mấy chuyện lừa đảo gạt tiền cứu mạng này có đầy trên mạng rồi, đừng có dùng mãi nữa. Đi đi, tôi thực sự không mua của anh được.
Giang Tả thấy người kia mặc rất bình thường, trên người thậm chí còn mùi đất sét trên núi, khả năng đúng là từ trong núi đi ra.
Đương nhiên, thứ Giang Tả chú ý không phải thứ này, thứ mà hắn chú ý, là một gốc cỏ trên tay người kia.
Đây là một loại bệnh, chịu cứng!
Cũng như rất nhiều người đều biết cô là Ma Tu Mặc Ngôn, nhưng lại không biết cô là nữ.
Mặc Ngôn gật đầu thấp giọng:
- Sư phụ tôi với Trần lão gia tử là bạn, giúp nhau là việc bình thường, mà gần đâu sư phụ tôi mới nhớ lại chuyện này, cho nên để tôi tới. Nhưng tôi nào biết làm thế nào, chỉ có thể ẩn thân áp chế thân thể này. Thả tiếng gió là tránh cho mấy người các ngươi làm loạn, một thời gian nữa là sư phụ tôi sẽ tới.
Ngăn được, vậy là tìm được sinh môn.
Cửu Tử Nhất Sinh là bình thường, Thập Tử Vô Sinh mới cực đoan.
Mà nơi này, chính là như vậy.
Giang Tả biết mấy việc này, cũng không còn hứng thú gì với Mặc Ngôn nữa, tồn tại của cô gái này ở đây, vô dụng!
Thứ hữu dụng duy nhất, đó chính là cảm giác tồn tại.
Điểm này, Xích Huyết Đồng Tử cũng nhìn ra, hắn hỏi Giang Tả:
- Đạo hữu có nắm chắc không? Phong thủy chi cục của sư phụ Ma Tu Mặc Ngôn này bố trí, có thể phá sao?
Giang Tả nói:
- Vậy phải đem đồ mà Trần Diệu kia lấy ra, có phải thứ tôi cần hay không.
Sau đó liền thấy Trần Diệu chạy tới, trên tay cầm một cái chén.
- Đại sư, là thứ này sao?
- Chén?
Xích Huyết Đồng Tử có chút khó hiểu:
- Cái này, hữu dụng sao?
- Hữu dụng, hữu dụng!
Mặc Ngôn la lên:
- Lúc sư phụ tôi bố cục, đều thích dùng chén.
Giang Tả cầm lấy cái chén:
- Vẫn không tính là quá phá hoại, nếu la bàn phong thủy vẫn còn, vậy thì đơn giản.
Giang Tả cầm chén nâng lên, bên dưới chén lập tức xuất hiện một đạo trận pháp, trận pháp xuất hiện từng tần, một tần cao hơn một tầng, một tầng lớn hơn một tầng.
Cho tới khi bao phủ cả biệt thự.
Mà dưới chân Giang Tả cũng xuất hiện trận pháp lớn.
Lúc này, Giang Tả đứng ngay tâm trận pháp, tung tay điểm chỉ.
Trận đồ lớn nhỏ bị Giang Tả sửa đổi, mỗi khi sửa một chút, đều dẫn tới chấn động cho cả biệt thự, tựa như có cái gì đó sụp đổ.
Giang Tả bị trận quang bao phủ, không ngừng đối chưởng với trận pháp.
Mặc Ngôn nhìn tới ngây người, cô đến gần Xích Huyết Đồng Tử, huých huých tay:
- Bây giờ tu vi 1.1 cũng lợi hại vậy sao? Hay chúng ta luyện sai công pháp rồi? Hay là ảo giác? Thực ra tu vi hắn là 7.1? Nhất định là vậy đi!
Xích Huyết Đồng Tử nhàn nhạt nói:
- Kỳ tài xuất hiện lớp lớp, cái này cũng không có gì lạ. Hôm nay hắn mới khảo hạch 1.1, cho nên hẳn không phải 7.1.
- Cậu không đau long sao? 1.1 mà lợi hại vậy, chúng ta luyện trên thân chó sao?
- Cô muốn làm chó thì cũng đừng kéo theo tôi.
“…”
Hắn đã sớm không kinh ngạc, cứ cho Giang Tả là thần tiên là được.
Uy thế, đặc hiệu hiện tại, đâu phải người thường có thể nắm giữ.
Giang Tả sửa đổi bảy điểm, đây đã là cực hạn của hắn, hắn không còn sức mà động nữa.
Nhưng bảy điểm này là đủ rồi.
Sau đó hắn mới bỏ la bàn phong thủy xuống, theo hắn đặt xuống, trận đồ cũng tản đi.
- Hô!
Giang Tả nhìn sang Trần Diệu đang ngồi chồm hổm một bên, ném lại miếng la bàn:
- Ba phút nữa lão đầu sẽ tỉnh lại, đưa tiền đi!
Đám người: “…”
Còn chưa thấy hiệu quả đâu, đòi tiền giờ có phải sớm quá không? Hơn nữa còn nói như có lý chẳng sợ vậy nữa.
Nhưng không ai dám nói hơn một câu.
Mặc Ngôn cũng không nói gì, nhưng vẫn lấy điện thoại mở Thiên Hòa, phải biết đám Trần Diệu có thể tiếp xúc thiên hòa, đó là do cô cho tài khoản, còn muốn tiếp xúc thêm, vậy phải xem bọn họ có bản lãnh đạt được tài khoản hay không.
Trải qua kiểm tra của bộ phận đối ngoại của Thiên Hòa, mới được cấp tài khoản.
Có tiền chưa đủ, còn cần kín miệng.
Sau đó Mặc Ngôn chọn hoàn thành.
Tiếp đó là đánh giá, vốn là còn muốn hạ một hai sao trong đánh giá.
Nhưng nhìn tới đánh giá trước đó, Mặc Ngôn lại thấy người trước nói quá có lý, sau đó đánh giá:
Đánh giá: ★☆☆☆☆
“Đáng giá một sao, không giải thích”
Xong.
Đánh giá xong, Mặc Ngôn mới ngẩng đầu huýt sáo, tựa như chưa có việc gì xảy ra.
Mà Giang Tả cũng nhận được tiền vào tài khoản.
Tám trăm ngàn.
Rất tốt, rất hoàn mỹ.
Sau đó Giang Tả nói với Xích Huyết Đồng Tử:
- Cậu tìm Ma Tu Mặc Ngôn, các người tự nói chuyện đi, tôi đi trước, lần sau có chuyện, tôi có thể suy xét giúp câu một lần.
Sau đó Giang Tả liền đi.
Trần Diệu có lòng muốn cản, nhưng sợ mấy phút cũng không xong, hắn đang muốn tạo quan hệ.
Nhưng lại không dám.
Chờ Giang Tả đi, Mặc Ngôn mới nói:
- Người này, sao còn chưa bị đánh chết vậy?
Xích Huyết Đồng Tử trợn trắng mắt, nhàn nhạt nói:
- Cô cứ chửi tiếp, tôi cũng đi đây.
Vừa nói, Xích Huyết Đồng Tử cũng rời đi.
Hắn vốn tới vì muốn so tài với Ma Tu Mặc Ngôn, giờ phát hiện đối phương là nữ, căn bản không còn chút hứng thú nào, đấu với nữ nhân thì tính cái quần gì?
- Này, chờ một chút, người Thiên Hòa các người đều thế sao?!
Mặc Ngôn đuổi theo sau.
Để lại đám Trần Diệu trố mắt nhìn nhau.
Trần Diệu đành quay sang nhìn mấy người đạo sĩ:
- Đạo trưởng, ông nội tôi.
- Trần thiếu đừng hỏi tôi, chúng tôi học nghệ không tinh. Vẫn là chờ ba phút rồi nói.
Người đạo trưởng kia nói.
Hòa thượng cũng lắc đầu, bọn họ còn có thể đứng đây, cũng là may mắn nhặt được một mạng thôi.
Ma pháp thiếu nữ cũng ngẩn người, chuyện hôm nay là sao đây?
Đây là pháp thuật đông phương sao?
Rất lợi hại, có điều có vẻ không có tác dụng gì với cô a?
Giờ có phải nên đi không?
Ba phút trôi qua, Trần lão gia tử trực tiếp ngồi bật dậy, sau đó ôm mặt kêu thảm:
- Đau a!
…
Tám trăm ngàn thêm mấy chục ngàn tiền thừa hôm qua, giờ hắn có gần chín trăm ngàn, có thể đi mua một chút thuốc tốt.
Dùng vào có thể củng cố tu vi.
Hiện tại tu vi của hắn là 1.1, bởi vì có Tiên Thiên khí, cơ sở của hắn mạnh hơn người thường, cho nên điều kiện tấn cấp cũng lớn hơn người thường nhiều.
Giang Tả tìm kiếm một chút, tiệm thuốc lớn nhất gần đây vẫn là tiệm thuốc hô qua.
- Khó trách, Trần Trúc Doanh kia xuất hiện ở đó, hóa ra là gần đây.
Sau đó Giang Tả đi tới tiệm thuốc, lúc này lại nghe có người cầu khẩn:
- Ông chủ, ông chú ý thêm một chút đi, cây thảo được này thực sự sẽ sáng lên, tôi tận mắt thấy đấy. Tôi không lừa ông, ông trả giá đi.
- Tôi nói rồi, tôi không biết, tôi không biết thứ này là gì, anh bảo tôi mua thế nào cho anh được?
- Một ngàn, một ngàn được không? Con gái tôi bị bệnh, giờ chúng tôi không có tiền đi viện nữa.
- Đi đi, mấy chuyện lừa đảo gạt tiền cứu mạng này có đầy trên mạng rồi, đừng có dùng mãi nữa. Đi đi, tôi thực sự không mua của anh được.
Giang Tả thấy người kia mặc rất bình thường, trên người thậm chí còn mùi đất sét trên núi, khả năng đúng là từ trong núi đi ra.
Đương nhiên, thứ Giang Tả chú ý không phải thứ này, thứ mà hắn chú ý, là một gốc cỏ trên tay người kia.