- Đúng là muốn lấy mà không lấy được, tu vi không đủ, thành tựu cao nữa cũng vô dụng, còn không phải đều là giương mắt nhìn!
Đan Tuyết ma nữ khinh thường nói.
Bọn họ đều không thể, đương nhiên không hy vọng người khác làm được.
Xích Huyết Đồng Tử cũng nói:
- Phá Hiểu đạo hữu, tuyệt đối chớ kích động, an toàn là trên hết, tôi không hiểu nhưng cũng biết nơi này biến hóa nguy hiểm thế nào!
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Rất đúng dịp, tôi lại muốn thứ kia!
Mặc Ngôn nói:
- Đại lão, giờ không phải lúc cậy mạnh, đám lão bất tử kia không có nhân tính, thực sự sẽ làm ra việc mà chúng ta không thể tưởng nổi đó.
Đan Tuyết ma nữ nóil:
- Mặc Ngôn Tiên Tử, phải tin tưởng đồng đội của mình chứ!
Bách Lý thư sinh cũng nói:
- Mặc Ngôn Tiên Tử, đồng đội đã muốn, nên liều mạng giúp mới phải.
- Các người!
Mặc Ngôn tức tới thở phì phò.
Mà Giang Tả thì mặc kệ đám người, bắt đầu bước về phía trung tâm trận pháp.
Giang Tả vừa động, đám người lập tức dừng cái vã, bọn họ cũng không hy vọng Giang Tả sẽ làm được gì, chỉ có Mặc Ngôn là đầy mong đợi.
Vừa rồi, Giang Tả biểu hiện xuất chúng, bọn họ sao có thể không ý kiến.
Giang Tả đi tới một bên mép đài, sau đó bước qua.
Hắn muốn làm gì?
Đám người đều không hiểu, muốn đạp không mà qua sao?
Phải biết, cái đài này có thể bay lên là do trận pháp, mà cái đài này cũng cố định nữa.
Nhưng sau một khắc, đám người đều sửng sốt.
Vốn cho là Giang Tả sẽ đạp không, Thanh Long thuộc về Mặc Ngôn đã đột nhiên bay tới, trực tiếp xuất hiện dưới chân Giang Tả, cam nguyện thành bàn đạp.
Mặc Ngôn sửng sốt, Thanh Long này không phải thực thể, sao có thể giẫm lên được?
Đám người cũng không tưởng nổi, bọn cũng cũng biết Thanh Long không phải thực thể a.
Giang Tả thực sự làm thay đổi thế giới quan của đám người.
Mà Giang Tả bước ra bước thứ hai, Bạch Hổ gào thét lao tới, cũng xuất hiện dưới chân Giang Tả, nâng Giang Tả lên một bước.
Đan Tuyết ma nữ ngây người nói:
- Sao có thể? Tôi lại không thể khống chế được Bạch Hổ? Trước giờ chưa từng nghe qua việc này a.
Bước ra bước thứ ba, Chu Tước bay tới làm cầu, bước ra bước thứ bốn, Huyền Vũ xuống làm trụ, đỡ Giang Tả đi lên.
Bước ra bốn bước, Tứ Tượng thánh thú cùng quỳ, đây thực là cảnh giới mà người đời khó với được, càng là lĩnh vực mà đám người không thể hiểu, Tứ Tượng thuần phục.
Mặc Ngôn sợ hãi nói:
- Tôi đang mơ phải không? Xích Huyết Đồng Tử, anh thử đánh tôi một cái xem!
Ba~
Xích Huyết Đồng Tử không chút do dự, tát cho Mặc Ngôn một cái.
Mặc Ngôn sửng sốt:
- Anh đánh thật?
Xích Huyết Đồng Tử nhàn nhạt nói:
- Xem ra không phải mơ.
Mặc Ngôn thở dài:
- Đúng vậy, Phá Hiểu đại lão lại đoạt danh tiếng rồi, đã thống nhất là để tôi đạt hạng nhất, để tôi nổi tiếng a!
Lúc này, Mặc Ngôn cũng tỉnh ngộ:
- Đúng đúng, đi qua thì đi qua, nhưng trong trận đâu cũng có công kích, sao có thể né qua được?
Mặc Ngôn vừa nói, lập tức đánh tỉnh đám người, cả đám cùng nhìn về phía Giang Tả, giật mình tới run người.
Tứ Tượng công kích, nhưng tất cả đều né qua Giang Tả, không có bất cứ dấu hiệu công kích nào.
- Chuyện này là sao? Có phải trận pháp hỏng rồi không?
Đan Tuyết ma nữ la lên.
Nhưng bản thân cô cũng không dám lấy thân đi thử.
Không bao lâu sau, Giang Tả bình yên vô sự đi tới bên cạnh hạt châu.
Hắn nhẹ vung tay, hạt châu liền rơi xuống.
- Hạo Nguyệt châu, do Nguyệt Hoa thuần túy tụ hợp mà thành, không tính là pháp bảo, cũng không tính là tài liệu luyện bảo. Tác dụng duy nhất là để luyện đan, chủ dược trong đan phương Thượng cổ, Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt đan! Nhưng đan phương của Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt đan còn quý hơn Vong Tình đan vô số lần. Giá trị đan phương vượt quá Hạo Nguyệt châu, cho nên nếu có đan phương, thì Hạo Nguyệt châu cũng chỉ là gấm thêm hoa, căn bản không đáng giá Cửu phẩm Linh thạch.
Đám người: “…”
Mặc Ngôn quay sang Xích Huyết Đồng Tử:
- Hắn nói gì thì cái đó đúng không? Tại sao tôi cảm thấy, Phá Hiểu đại lão trâu như vậy?
Hành động của Giang Tả khiến đám người khiếp sợ, đám người đứng sau cũng chấn động.
Là lời Mặc Ngôn nói, cũng nhắc nhở đám người, một âm thanh vang lên:
- Cậu nói gì là cái đó sao? Cái gì mà Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt đan, trên đời này thực có đan này sao?
Giang Tả thở dài, đúng là không biết thì không sao, nhưng đem không biết coi là chân lý thì đúng là đáng sợ.
Giang Tả cầm lấy Hạo Nguyệt châu, cũng không đi phản bác, mặc kệ người kia muốn nói gì thì nói.
Có điều Giang Tả càng như vậy, người kia càng khó chịu, thực khiến hắn có cảm giác đấm một quyền vào không khí.
Trên đỉnh núi, người kia khó chịu nói:
- Tôi muốn cầm kiếm giết tên kia!
- Chỉ là một tên tiểu tu sĩ Nhất giai mà thôi, hơn nữa tôi đã kiểm tra, căn cốt người này cực kỳ kém, không có khả năng tấn cấp nữa. Nếu không thì đúng là có thể cướp người.
Dứt lời, người này rời đi.
- Trăm năm sau chỉ là một nắm cát vàng, cần gì phải so đo!
Một người khác cũng đứng dậy rời đi.
- Thân là trưởng bối, đi so đo với vãn bối, không sợ thành trò cười cho thiên hạ sao?
Người khác nữa cũng rời đi.
Chỉ còn một người cuối cùng, ngây người.
Hắn sai?
Là hắn quá hẹp hòi sao?
Đám người rời đi, trước khi đi đều liên hệ với đệ tử của mình, nội dung tương đồng.
Đánh hắn, đánh nát hắn, đánh cho hắn khóc, khóc tới khàn tiếng, khóc đến hoài nghi nhân sinh mới thôi.
Hoạt động Tứ Phương thần giám này, cuối cùng là đánh nhau, đây mới là tranh tài thực sự.
Thứ trước đó chỉ là khởi động, kéo cừu hận cho đoạn sau đánh nhau.
Chư vị ma tu tiền bối, dúng là dụng tâm lương khổ.
Giang Tả vừa trở lại bên người Mặc Ngôn, mặt hồ lập tức bị đóng băng, sau đó Tứ Tượng phương trận hóa thành khốn trận, đám người đều mất quyền khống chế.
Tất cả đều bị nhốt trong trận, không đánh người khác, sẽ bị người khác ngược tới xuất hiện tâm ma.
Trận đánh này, có thể đánh chết người.
Mặc Ngôn nhin Giang Tả nói:
- Đại lão, chúng ta là đồng đội, tôi tin tưởng anh, chúng ta mỗi người đánh một đội đi. Cố lên!
Sau đó, Mặc Ngôn vui vẻ giết về phía đội Đan Tuyết ma nữ.
Đúng, Mặc Ngôn rất vui vẻ, trời mới biết tại sao.
Xích Huyết Đồng Tử thì bị ép giao chiến với đội thanh niên mặt sẹo, hắn cũng không quá lo cho Giang Tả, dù sao Giang Tả cũng rất thản nhiên.
Giang Tả thực đúng là không lo lắng, có điều để hắn đánh với ba người Bách Lý thư sinh, đúng là không có chỗ tốt gì.
Nhưng sao hắn phải đánh?
Tứ Tượng phương trận đúng là có thể vây người, nhưng phải ngoại trừ hắn nha!
Cho nên Giang Tả không chút do dự, trực tiếp xoay người rời Tứ Tượng phương trận.
Nhìn Giang Tả không chút trở ngại rời trận, đám người đều sửng sốt.
Mặc Ngôn càng khổ sở:
- Đại lão, chúng ta là một đội nha, anh không thể bỏ hai chúng tôi được!
Mặc Ngôn la lên.
Giang Tả bịt tai không nghe, trời đã tối rồi, hắn cần về tấn cấp.
Ngày mai đạt tới 1.4, thêm hai ngày là Tiên Thiên nhị khí có thể khôi phục.
Giang Tả không quay đầu lại, trong trận truyền ra tiếng thảm thiết của Mặc Ngôn.
------------
Phóng tác: xonevictory
Đan Tuyết ma nữ khinh thường nói.
Bọn họ đều không thể, đương nhiên không hy vọng người khác làm được.
Xích Huyết Đồng Tử cũng nói:
- Phá Hiểu đạo hữu, tuyệt đối chớ kích động, an toàn là trên hết, tôi không hiểu nhưng cũng biết nơi này biến hóa nguy hiểm thế nào!
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Rất đúng dịp, tôi lại muốn thứ kia!
Mặc Ngôn nói:
- Đại lão, giờ không phải lúc cậy mạnh, đám lão bất tử kia không có nhân tính, thực sự sẽ làm ra việc mà chúng ta không thể tưởng nổi đó.
Đan Tuyết ma nữ nóil:
- Mặc Ngôn Tiên Tử, phải tin tưởng đồng đội của mình chứ!
Bách Lý thư sinh cũng nói:
- Mặc Ngôn Tiên Tử, đồng đội đã muốn, nên liều mạng giúp mới phải.
- Các người!
Mặc Ngôn tức tới thở phì phò.
Mà Giang Tả thì mặc kệ đám người, bắt đầu bước về phía trung tâm trận pháp.
Giang Tả vừa động, đám người lập tức dừng cái vã, bọn họ cũng không hy vọng Giang Tả sẽ làm được gì, chỉ có Mặc Ngôn là đầy mong đợi.
Vừa rồi, Giang Tả biểu hiện xuất chúng, bọn họ sao có thể không ý kiến.
Giang Tả đi tới một bên mép đài, sau đó bước qua.
Hắn muốn làm gì?
Đám người đều không hiểu, muốn đạp không mà qua sao?
Phải biết, cái đài này có thể bay lên là do trận pháp, mà cái đài này cũng cố định nữa.
Nhưng sau một khắc, đám người đều sửng sốt.
Vốn cho là Giang Tả sẽ đạp không, Thanh Long thuộc về Mặc Ngôn đã đột nhiên bay tới, trực tiếp xuất hiện dưới chân Giang Tả, cam nguyện thành bàn đạp.
Mặc Ngôn sửng sốt, Thanh Long này không phải thực thể, sao có thể giẫm lên được?
Đám người cũng không tưởng nổi, bọn cũng cũng biết Thanh Long không phải thực thể a.
Giang Tả thực sự làm thay đổi thế giới quan của đám người.
Mà Giang Tả bước ra bước thứ hai, Bạch Hổ gào thét lao tới, cũng xuất hiện dưới chân Giang Tả, nâng Giang Tả lên một bước.
Đan Tuyết ma nữ ngây người nói:
- Sao có thể? Tôi lại không thể khống chế được Bạch Hổ? Trước giờ chưa từng nghe qua việc này a.
Bước ra bước thứ ba, Chu Tước bay tới làm cầu, bước ra bước thứ bốn, Huyền Vũ xuống làm trụ, đỡ Giang Tả đi lên.
Bước ra bốn bước, Tứ Tượng thánh thú cùng quỳ, đây thực là cảnh giới mà người đời khó với được, càng là lĩnh vực mà đám người không thể hiểu, Tứ Tượng thuần phục.
Mặc Ngôn sợ hãi nói:
- Tôi đang mơ phải không? Xích Huyết Đồng Tử, anh thử đánh tôi một cái xem!
Ba~
Xích Huyết Đồng Tử không chút do dự, tát cho Mặc Ngôn một cái.
Mặc Ngôn sửng sốt:
- Anh đánh thật?
Xích Huyết Đồng Tử nhàn nhạt nói:
- Xem ra không phải mơ.
Mặc Ngôn thở dài:
- Đúng vậy, Phá Hiểu đại lão lại đoạt danh tiếng rồi, đã thống nhất là để tôi đạt hạng nhất, để tôi nổi tiếng a!
Lúc này, Mặc Ngôn cũng tỉnh ngộ:
- Đúng đúng, đi qua thì đi qua, nhưng trong trận đâu cũng có công kích, sao có thể né qua được?
Mặc Ngôn vừa nói, lập tức đánh tỉnh đám người, cả đám cùng nhìn về phía Giang Tả, giật mình tới run người.
Tứ Tượng công kích, nhưng tất cả đều né qua Giang Tả, không có bất cứ dấu hiệu công kích nào.
- Chuyện này là sao? Có phải trận pháp hỏng rồi không?
Đan Tuyết ma nữ la lên.
Nhưng bản thân cô cũng không dám lấy thân đi thử.
Không bao lâu sau, Giang Tả bình yên vô sự đi tới bên cạnh hạt châu.
Hắn nhẹ vung tay, hạt châu liền rơi xuống.
- Hạo Nguyệt châu, do Nguyệt Hoa thuần túy tụ hợp mà thành, không tính là pháp bảo, cũng không tính là tài liệu luyện bảo. Tác dụng duy nhất là để luyện đan, chủ dược trong đan phương Thượng cổ, Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt đan! Nhưng đan phương của Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt đan còn quý hơn Vong Tình đan vô số lần. Giá trị đan phương vượt quá Hạo Nguyệt châu, cho nên nếu có đan phương, thì Hạo Nguyệt châu cũng chỉ là gấm thêm hoa, căn bản không đáng giá Cửu phẩm Linh thạch.
Đám người: “…”
Mặc Ngôn quay sang Xích Huyết Đồng Tử:
- Hắn nói gì thì cái đó đúng không? Tại sao tôi cảm thấy, Phá Hiểu đại lão trâu như vậy?
Hành động của Giang Tả khiến đám người khiếp sợ, đám người đứng sau cũng chấn động.
Là lời Mặc Ngôn nói, cũng nhắc nhở đám người, một âm thanh vang lên:
- Cậu nói gì là cái đó sao? Cái gì mà Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt đan, trên đời này thực có đan này sao?
Giang Tả thở dài, đúng là không biết thì không sao, nhưng đem không biết coi là chân lý thì đúng là đáng sợ.
Giang Tả cầm lấy Hạo Nguyệt châu, cũng không đi phản bác, mặc kệ người kia muốn nói gì thì nói.
Có điều Giang Tả càng như vậy, người kia càng khó chịu, thực khiến hắn có cảm giác đấm một quyền vào không khí.
Trên đỉnh núi, người kia khó chịu nói:
- Tôi muốn cầm kiếm giết tên kia!
- Chỉ là một tên tiểu tu sĩ Nhất giai mà thôi, hơn nữa tôi đã kiểm tra, căn cốt người này cực kỳ kém, không có khả năng tấn cấp nữa. Nếu không thì đúng là có thể cướp người.
Dứt lời, người này rời đi.
- Trăm năm sau chỉ là một nắm cát vàng, cần gì phải so đo!
Một người khác cũng đứng dậy rời đi.
- Thân là trưởng bối, đi so đo với vãn bối, không sợ thành trò cười cho thiên hạ sao?
Người khác nữa cũng rời đi.
Chỉ còn một người cuối cùng, ngây người.
Hắn sai?
Là hắn quá hẹp hòi sao?
Đám người rời đi, trước khi đi đều liên hệ với đệ tử của mình, nội dung tương đồng.
Đánh hắn, đánh nát hắn, đánh cho hắn khóc, khóc tới khàn tiếng, khóc đến hoài nghi nhân sinh mới thôi.
Hoạt động Tứ Phương thần giám này, cuối cùng là đánh nhau, đây mới là tranh tài thực sự.
Thứ trước đó chỉ là khởi động, kéo cừu hận cho đoạn sau đánh nhau.
Chư vị ma tu tiền bối, dúng là dụng tâm lương khổ.
Giang Tả vừa trở lại bên người Mặc Ngôn, mặt hồ lập tức bị đóng băng, sau đó Tứ Tượng phương trận hóa thành khốn trận, đám người đều mất quyền khống chế.
Tất cả đều bị nhốt trong trận, không đánh người khác, sẽ bị người khác ngược tới xuất hiện tâm ma.
Trận đánh này, có thể đánh chết người.
Mặc Ngôn nhin Giang Tả nói:
- Đại lão, chúng ta là đồng đội, tôi tin tưởng anh, chúng ta mỗi người đánh một đội đi. Cố lên!
Sau đó, Mặc Ngôn vui vẻ giết về phía đội Đan Tuyết ma nữ.
Đúng, Mặc Ngôn rất vui vẻ, trời mới biết tại sao.
Xích Huyết Đồng Tử thì bị ép giao chiến với đội thanh niên mặt sẹo, hắn cũng không quá lo cho Giang Tả, dù sao Giang Tả cũng rất thản nhiên.
Giang Tả thực đúng là không lo lắng, có điều để hắn đánh với ba người Bách Lý thư sinh, đúng là không có chỗ tốt gì.
Nhưng sao hắn phải đánh?
Tứ Tượng phương trận đúng là có thể vây người, nhưng phải ngoại trừ hắn nha!
Cho nên Giang Tả không chút do dự, trực tiếp xoay người rời Tứ Tượng phương trận.
Nhìn Giang Tả không chút trở ngại rời trận, đám người đều sửng sốt.
Mặc Ngôn càng khổ sở:
- Đại lão, chúng ta là một đội nha, anh không thể bỏ hai chúng tôi được!
Mặc Ngôn la lên.
Giang Tả bịt tai không nghe, trời đã tối rồi, hắn cần về tấn cấp.
Ngày mai đạt tới 1.4, thêm hai ngày là Tiên Thiên nhị khí có thể khôi phục.
Giang Tả không quay đầu lại, trong trận truyền ra tiếng thảm thiết của Mặc Ngôn.
------------
Phóng tác: xonevictory