Lúc trở về, Giang Tả đi ngang qua tập đoàn Thiên Hòa, hắn ngẫm nghĩ, rồi đi lên xem thử có ủy thác gì không, lúc này mà không nhận ủy thác thì cũng không có việc làm. ͏ ͏ ͏
Vừa ngồi xuống ghế, Giang Tả mở ra nhóm Cảm Tri số 1, vừa lúc đang ở đây, trực tiếp kêu Lục Nguyệt Tuyết sai người đưa thuốc lại đây, khiến hắn đỡ mất công tới lui một chuyến. ͏ ͏ ͏
Nhưng vào xem, Giang Tả trông thấy bọn họ đang thảo luận chuyện đi Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“Dựa vào cái gì tôi không thể đi? Mấy người khinh thường ma tu.” ͏ ͏ ͏
“Đúng rồi, chúng tôi khinh thường ma tu, đặc biệt là Mặc Ngôn ma tu.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gửi hình ảnh kem cây, không chút nể mặt nói. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết trả lời lại: ͏ ͏ ͏
“Xích Huyết Đồng Tử đạo hữu, nhắc nhở đạo hữu một chút, Mặc Ngôn tiên tử đã bỏ thêm vài thứ vào kem cây nhà làm của đạo hữu, tốt nhất là đừng ăn.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử đang trên đường về thoáng chốc hóa đá, lập tức gõ chữ trên di động: ͏ ͏ ͏
“Mặc Ngôn bỏ thêm cái gì vào? Tại sao tôi không nếm ra vị gì?” ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
“Nghe Chung Dịch Dương nói là thêm dầu cống vào.” ͏ ͏ ͏
Trần Ức để lại một hàng rung động mạnh: ͏ ͏ ͏
“Kem cây phiên bản dầu cống ngầm? Ăn ngon không?” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gửi sticker táo bón: ͏ ͏ ͏
“Nói thật thì ... hơi khó mở miệng, hương vị khá ngon, không có chút cảm giác dầu mỡ gì.” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“ ...” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
“Thôi hãy bàn về hoạt động tế tự của Thánh Địa đi. Lần này Thánh Địa rộng rãi, đại khái là vì mọi người hỗ trợ đánh Huyết Yêu, tán tu như tôi cũng có tư cách đi.” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“Vậy tại sao tôi không thể đi?” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết trực tiếp nói: ͏ ͏ ͏
“Bởi vì cô không ra sức đánh Huyết Yêu.” ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc gửi biểu cảm vui vẻ lên: ͏ ͏ ͏
“Chúng tôi đều được đi, nghe nói lúc tế tự, đi câu cá cũng có thể tăng tu vi. Lần này chúng tôi không làm cá muối.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi ngạc nhiên, tế tự, câu cá, tăng tu vi? ͏ ͏ ͏
Có chuyện tốt như vậy? ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả vẫn không thể đi, hắn bận việc của mình, hơn nữa tăng tu vi không có chút sức hấp dẫn với hắn. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn khá bất ngờ với việc câu cá, đường đường Thánh Địa mà chơi trò câu cá, từ khi nào người tu luyện có thú vui tao nhã này? ͏ ͏ ͏
Mặc kệ những người kia, Giang Tả trực tiếp nhắn: ͏ ͏ ͏
“@Lục Nguyệt Tuyết, tiên tử, báo giá.” ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, Giang Tả gửi một tấm hình qua, là danh sách thuốc mà hắn viết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa xuất hiện, Mặc Ngôn liền hỏi: ͏ ͏ ͏
“Phá Hiểu đại lão, cho hỏi một việc, câu cá có pháp môn đặc biệt gì không? Thí dụ như trận pháp câu cá, huyền học câu cá, bỏ tiền mua VIP câu cá. Tốt nhất là loại trăm phát trăm trúng.” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“Chẳng phải cô không được đi sao?” ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, Mặc Ngôn yên lặng, cô quên, cô không đi được. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết lập tức nhắn lại: ͏ ͏ ͏
“Phá Hiểu đạo hữu, thuốc của đạo hữu mỗi lần lại đắt giá hơn, lần này cần ba viên Ngũ phẩm Linh thạch . À, pháp môn mà Mặc Ngôn tiên tử hỏi có tồn tại thật không?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“Hiện nay chỉ biết huyền học câu cá.” ͏ ͏ ͏
Lời này khiến những người kia câm nín, Mặc Ngôn càng đau lòng, thật sự có pháp môn câu cá kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Giang Tả đáp lại: ͏ ͏ ͏
“Đúng rồi, tôi không định đi.” ͏ ͏ ͏
Mọi người: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả mặc kệ bọn họ, Lục Nguyệt Tuyết đã sai người đưa thuốc đến. ͏ ͏ ͏
May mắn gia nhập groupchat, chứ không thì kiếm thuốc sẽ làm lãng phí một ít thời gian của hắn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới rảnh rỗi xem xét ủy thác. ͏ ͏ ͏
Chờ Giang Tả mở ra, một bài đăng tìm chó hấp dẫn hắn. ͏ ͏ ͏
Đi vào xem, phát hiện mất tích là Đa Linh khuyển Kỳ Kỳ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả xem phần thưởng, một viên Tứ phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Kỳ thực giá này đã đắt, hơn nữa trong ủy thác chỉ cần biết tung tích, hoàn toàn không cần ra tay bắt, báo cho chủ thuê là được. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu một viên Tứ phẩm có thể đổi một con Đa Linh khuyển, Giang Tả cảm thấy hắn sẽ tiêu hết số Linh thạch trên người trong chớp mắt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả xem bài đăng tìm chó này, hắn rất vui vẻ, nhưng không nhận đơn. ͏ ͏ ͏
Mà là dùng app liên hệ chủ thuê, chủ thuê tự nhiên là Tây Môn Linh Lung. ͏ ͏ ͏
“Một chân chó, tôi giúp cô tìm được nó.” ͏ ͏ ͏
Trong số các ủy thác, đây là ủy thác thứ hai đáng giá Giang Tả chủ động tiếp xúc. ͏ ͏ ͏
Bên ngoài, Tây Môn Linh Lung đang không ngừng dùng bí pháp tìm Kỳ Kỳ, nhưng vô dụng, cô sốt ruột muốn khóc. ͏ ͏ ͏
Kỳ Kỳ bỏ nhà đi mấy ngày rồi, cô thật sự không ngờ rằng Kỳ Kỳ sẽ bị dọa thành như vậy. ͏ ͏ ͏
Nếu biết trước thì đã không nói lung tung. ͏ ͏ ͏
Lúc này, app trong di động của cô bỗng nhận một tin nhắn, cô mở ra xem, cả người khó chịu, lại là Phá Hiểu này. ͏ ͏ ͏
Nếu không tại hắn thì Kỳ Kỳ nhà cô đã không mất tích. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tây Môn Linh Lung không chút do dự từ chối. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhận được tin nhắn từ chối, hắn gõ bàn phím: ͏ ͏ ͏
“Tôi nói rồi, giá trị cao nhất của Đa Linh khuyển nằm ở trên bàn ăn. Cô có suy nghĩ chưa, lâu như vậy mà cô vẫn không tìm được nó là vì lý do gì? ͏ ͏ ͏
Bởi vì rất có thể nó đã bị đặt trên mâm hoặc đang trên đường bị bưng tới bàn ăn. ͏ ͏ ͏
Cô không tìm thấy nó, nhưng tôi thì có thể, cô có thời gian lãng phí, nhưng không đại biểu Đa Linh khuyển cũng có thời gian. ͏ ͏ ͏
Cô từ chối trả giá một chân, có lẽ sẽ cướp đoạt toàn bộ mạng chó của nó. ͏ ͏ ͏
Đúng rồi, cô lấy chân con chó khác đổi thì tôi cũng không ngại. ͏ ͏ ͏
Cho cô ba mươi giây suy xét.” ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung xem tin nhắn này, rốt cuộc không kiềm được bật khóc. ͏ ͏ ͏
Trên đường phố rộn ràng, bóng dáng của cô trông thật bất lực. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung cảm thấy chính mình đặc biệt uất ức. ͏ ͏ ͏
Tại sao cô gặp ác ma này? Cô ra khỏi nhà rèn luyện, làm chi gặp phải khổ lớn như vậy? ͏ ͏ ͏
Cô nhớ cha mẹ của mình, cô muốn về nhà. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Tây Môn Linh Lung đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa ngồi xuống ghế, Giang Tả mở ra nhóm Cảm Tri số 1, vừa lúc đang ở đây, trực tiếp kêu Lục Nguyệt Tuyết sai người đưa thuốc lại đây, khiến hắn đỡ mất công tới lui một chuyến. ͏ ͏ ͏
Nhưng vào xem, Giang Tả trông thấy bọn họ đang thảo luận chuyện đi Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“Dựa vào cái gì tôi không thể đi? Mấy người khinh thường ma tu.” ͏ ͏ ͏
“Đúng rồi, chúng tôi khinh thường ma tu, đặc biệt là Mặc Ngôn ma tu.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gửi hình ảnh kem cây, không chút nể mặt nói. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết trả lời lại: ͏ ͏ ͏
“Xích Huyết Đồng Tử đạo hữu, nhắc nhở đạo hữu một chút, Mặc Ngôn tiên tử đã bỏ thêm vài thứ vào kem cây nhà làm của đạo hữu, tốt nhất là đừng ăn.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử đang trên đường về thoáng chốc hóa đá, lập tức gõ chữ trên di động: ͏ ͏ ͏
“Mặc Ngôn bỏ thêm cái gì vào? Tại sao tôi không nếm ra vị gì?” ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
“Nghe Chung Dịch Dương nói là thêm dầu cống vào.” ͏ ͏ ͏
Trần Ức để lại một hàng rung động mạnh: ͏ ͏ ͏
“Kem cây phiên bản dầu cống ngầm? Ăn ngon không?” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gửi sticker táo bón: ͏ ͏ ͏
“Nói thật thì ... hơi khó mở miệng, hương vị khá ngon, không có chút cảm giác dầu mỡ gì.” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“ ...” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
“Thôi hãy bàn về hoạt động tế tự của Thánh Địa đi. Lần này Thánh Địa rộng rãi, đại khái là vì mọi người hỗ trợ đánh Huyết Yêu, tán tu như tôi cũng có tư cách đi.” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
“Vậy tại sao tôi không thể đi?” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết trực tiếp nói: ͏ ͏ ͏
“Bởi vì cô không ra sức đánh Huyết Yêu.” ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc gửi biểu cảm vui vẻ lên: ͏ ͏ ͏
“Chúng tôi đều được đi, nghe nói lúc tế tự, đi câu cá cũng có thể tăng tu vi. Lần này chúng tôi không làm cá muối.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi ngạc nhiên, tế tự, câu cá, tăng tu vi? ͏ ͏ ͏
Có chuyện tốt như vậy? ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả vẫn không thể đi, hắn bận việc của mình, hơn nữa tăng tu vi không có chút sức hấp dẫn với hắn. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn khá bất ngờ với việc câu cá, đường đường Thánh Địa mà chơi trò câu cá, từ khi nào người tu luyện có thú vui tao nhã này? ͏ ͏ ͏
Mặc kệ những người kia, Giang Tả trực tiếp nhắn: ͏ ͏ ͏
“@Lục Nguyệt Tuyết, tiên tử, báo giá.” ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, Giang Tả gửi một tấm hình qua, là danh sách thuốc mà hắn viết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa xuất hiện, Mặc Ngôn liền hỏi: ͏ ͏ ͏
“Phá Hiểu đại lão, cho hỏi một việc, câu cá có pháp môn đặc biệt gì không? Thí dụ như trận pháp câu cá, huyền học câu cá, bỏ tiền mua VIP câu cá. Tốt nhất là loại trăm phát trăm trúng.” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“Chẳng phải cô không được đi sao?” ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, Mặc Ngôn yên lặng, cô quên, cô không đi được. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết lập tức nhắn lại: ͏ ͏ ͏
“Phá Hiểu đạo hữu, thuốc của đạo hữu mỗi lần lại đắt giá hơn, lần này cần ba viên Ngũ phẩm Linh thạch . À, pháp môn mà Mặc Ngôn tiên tử hỏi có tồn tại thật không?” ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
“Hiện nay chỉ biết huyền học câu cá.” ͏ ͏ ͏
Lời này khiến những người kia câm nín, Mặc Ngôn càng đau lòng, thật sự có pháp môn câu cá kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Giang Tả đáp lại: ͏ ͏ ͏
“Đúng rồi, tôi không định đi.” ͏ ͏ ͏
Mọi người: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả mặc kệ bọn họ, Lục Nguyệt Tuyết đã sai người đưa thuốc đến. ͏ ͏ ͏
May mắn gia nhập groupchat, chứ không thì kiếm thuốc sẽ làm lãng phí một ít thời gian của hắn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới rảnh rỗi xem xét ủy thác. ͏ ͏ ͏
Chờ Giang Tả mở ra, một bài đăng tìm chó hấp dẫn hắn. ͏ ͏ ͏
Đi vào xem, phát hiện mất tích là Đa Linh khuyển Kỳ Kỳ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả xem phần thưởng, một viên Tứ phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Kỳ thực giá này đã đắt, hơn nữa trong ủy thác chỉ cần biết tung tích, hoàn toàn không cần ra tay bắt, báo cho chủ thuê là được. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu một viên Tứ phẩm có thể đổi một con Đa Linh khuyển, Giang Tả cảm thấy hắn sẽ tiêu hết số Linh thạch trên người trong chớp mắt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả xem bài đăng tìm chó này, hắn rất vui vẻ, nhưng không nhận đơn. ͏ ͏ ͏
Mà là dùng app liên hệ chủ thuê, chủ thuê tự nhiên là Tây Môn Linh Lung. ͏ ͏ ͏
“Một chân chó, tôi giúp cô tìm được nó.” ͏ ͏ ͏
Trong số các ủy thác, đây là ủy thác thứ hai đáng giá Giang Tả chủ động tiếp xúc. ͏ ͏ ͏
Bên ngoài, Tây Môn Linh Lung đang không ngừng dùng bí pháp tìm Kỳ Kỳ, nhưng vô dụng, cô sốt ruột muốn khóc. ͏ ͏ ͏
Kỳ Kỳ bỏ nhà đi mấy ngày rồi, cô thật sự không ngờ rằng Kỳ Kỳ sẽ bị dọa thành như vậy. ͏ ͏ ͏
Nếu biết trước thì đã không nói lung tung. ͏ ͏ ͏
Lúc này, app trong di động của cô bỗng nhận một tin nhắn, cô mở ra xem, cả người khó chịu, lại là Phá Hiểu này. ͏ ͏ ͏
Nếu không tại hắn thì Kỳ Kỳ nhà cô đã không mất tích. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tây Môn Linh Lung không chút do dự từ chối. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhận được tin nhắn từ chối, hắn gõ bàn phím: ͏ ͏ ͏
“Tôi nói rồi, giá trị cao nhất của Đa Linh khuyển nằm ở trên bàn ăn. Cô có suy nghĩ chưa, lâu như vậy mà cô vẫn không tìm được nó là vì lý do gì? ͏ ͏ ͏
Bởi vì rất có thể nó đã bị đặt trên mâm hoặc đang trên đường bị bưng tới bàn ăn. ͏ ͏ ͏
Cô không tìm thấy nó, nhưng tôi thì có thể, cô có thời gian lãng phí, nhưng không đại biểu Đa Linh khuyển cũng có thời gian. ͏ ͏ ͏
Cô từ chối trả giá một chân, có lẽ sẽ cướp đoạt toàn bộ mạng chó của nó. ͏ ͏ ͏
Đúng rồi, cô lấy chân con chó khác đổi thì tôi cũng không ngại. ͏ ͏ ͏
Cho cô ba mươi giây suy xét.” ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung xem tin nhắn này, rốt cuộc không kiềm được bật khóc. ͏ ͏ ͏
Trên đường phố rộn ràng, bóng dáng của cô trông thật bất lực. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung cảm thấy chính mình đặc biệt uất ức. ͏ ͏ ͏
Tại sao cô gặp ác ma này? Cô ra khỏi nhà rèn luyện, làm chi gặp phải khổ lớn như vậy? ͏ ͏ ͏
Cô nhớ cha mẹ của mình, cô muốn về nhà. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Tây Môn Linh Lung đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏