Lâm Sơ Nguyệt gật đầu như giã tỏi “vậy chúng ta mau trở về thôi” rồi chạy luôn lên xe.
Bộ dáng trốn tránh đó tất nhiên không qua được mắt anh. Tiêu Thế Tu chỉ mỉm cười không vạch trần, anh lên xe ngay sau đó rồi khởi động xe lái đi.
Lâm Sơ Nguyệt ôm hai má đang đỏ bừng của mình, hai người bọn họ hôn nhau tới nỗi quên cả trời đất, lại còn bị lão thái thái nhắc trở về nhà mới ngại chứ!
“Bảo bối.” Tiêu Thế Tu cười trộm, gọi cô.
“Vâng?“ Lâm Sơ Nguyệt quay ra, má phấn liền bị anh nhéo một cái.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, Lâm Sơ Nguyệt đâu thể nói với anh là cô ngại chuyện lúc nãy chứ?
“Không…không ạ.”
Cô lắp ba lắp bắp, đôi môi anh đào vừa nãy bị anh hôn tới nỗi sưng cả lên, Tiêu Thế Tu nhìn một hồi lại sắp sửa không nhịn được nữa rồi.
Anh cố tập trung vào công việc lái xe của mình, bàn tay siết chặt lấy tay cô, bầu không khí ngọt ngào bao trùm bên trong xe. Trở về biệt thự Tiêu gia, quản gia nhìn thấy anh về lập tức chạy ra đón.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân..”
Ông ta có chút bất ngờ vì anh trở về đột ngột mà không thông báo gì cả, Tiêu Thế Tu bảo quản gia chuẩn bị xe lăn cho mình, sau đó lên phòng trang điểm thành một kẻ xấu xí, Lâm Sơ Nguyệt đứng đợi anh khoảng chừng hai mươi phút thì thấy Tiêu Thế Tu đẩy xe lăn ra.
Cho dù anh có trở thành một kẻ xấu xí ngồi trên xe lăn thì khí chất trời ban cũng không hề suy giảm. Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười cùng anh tới chỗ của lão thái thái.
Ở trong phòng khách, trong lúc chờ Tiêu Thế Tu và Lâm Sơ Nguyệt trở về thì lão thái thái ngồi nói chuyện cùng Tiêu Nhất Minh, Tiêu Bảo Bảo ngồi trong lòng bà chơi đồ chơi, lão thái thái cất tiếng hỏi anh ta:
“Nhất Minh, công ty dạo này có ổn không? Cháu có thích ứng được hay không?”
Bàn tay cầm tách trà của anh ta chợt chững lại giữa không trung.
“Cháu cảm thấy rất ổn ạ.” Anh ta đặt tách trà xuống bàn, lãnh đạm trả lời.
“Bà chỉ sợ cháu vừa mới về nước nên chưa quen được với công việc ở công ty, dù sao thì từ trước đến nay mọi việc đều do Thế Tu lo liệu.” Lão thái thái nói.
Ánh mắt của Tiêu Nhất Minh trầm ngâm hẳn, anh ta trả lời:
“Vâng, không phủ nhận rằng Thế Tu rất có năng lực, nhưng cháu cảm thấy công việc ở công ty cũng bình thường, không quá khó khăn đối với cháu.”
Lão thái thái mỉm cười:
“Thế thì tốt rồi.”
Giống như sực nhớ ra điều gì đó, bà xoa đầu Tiêu Bảo Bảo rồi nhìn Tiêu Nhất Minh:
“Nhất Minh, Lưu Hạ mất cũng đã hai năm rồi, cháu không định tìm hiểu người khác ư?”
“Tạm thời bây giờ cháu không có ý định đó ạ.”
Lão thái thái thở dài, nói:
“Nhất Minh, người chết thì cũng đã chết rồi, cháu cứ sống mãi trong quá khứ như vậy cũng không phải là điều tốt. Bà hiểu nỗi đau của cháu nhưng Bảo Bảo cũng cần có một người mẹ.”
Sau cái chết của Lưu Hạ, Tiêu Nhất Minh còn suýt nữa nghĩ quẩn mà tự vẫn, cảm xúc trong anh ta cũng chết dần, anh ta chẳng còn hứng thú với bất cứ cô gái nào nữa, kết hôn với một cô gái khác ư? Anh ta không hề nghĩ tới.
“Bà nội. Cháu hiểu Bảo Bảo cần có tình thương của một người mẹ, cháu có thể vì Bảo Bảo nhưng bảo cháu yêu một người khác thì cháu không thể. Nếu như hôn nhân mà không có tình yêu thì làm sao duy trì được?”
Đây mới chính là vấn đề, lão thái thái có thể ép anh ta kết hôn nhưng bà không thể ép anh ta yêu một người được.
Lão thái thái im lặng không nói được gì, đúng lúc đó người hầu chạy vào báo rằng Tiêu Thế Tu và Lâm Sơ Nguyệt đã trở về.
“Lão thái thái, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đã trở về rồi ạ.”
“Vậy sao? Mau ra đón bọn họ vào.”
Bà ôm Tiêu Bảo Bảo cùng đi ra cửa đón anh, trong khi đó sắc mặt của Tiêu Nhất Minh thì chẳng vui vẻ một chút nào.
Lâm Sơ Nguyệt đẩy xe cho anh, hai người họ từ xa đi vào, hình bóng của cô ngày càng rõ nét trong mắt Tiêu Nhất Minh, khi cô xuất hiện trước mặt bọn họ, mọi âm thanh xung quanh anh ta dường như biến mất.
“Lưu Hạ…” Anh ta khẽ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt tới si ngốc.
Biểu cảm của anh ta hoàn toàn lọt vào trong mắt Tiêu Thế Tu, anh biết thể nào cũng có ngày này, ngày mà anh và Tiêu Nhất Minh đối mặt với nhau.
“Bảo bối.” Tiêu Thế Tu đột nhiên gọi.
Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu xuống thấp gần với anh, anh ghé tai cô nói gì đó, hai gò má cô liền đỏ lên, ngại ngùng lườm anh một cái, tất cả hành động đó lọt vào mắt Tiêu Nhất Minh khiến cho thứ cảm xúc đã chết lâu ngày của anh ta đột nhiên trỗi dậy.
“Hai đứa nói chuyện gì vậy? Mau vào trong nhà đi nào…”
Lão thái thái vừa nói xong thì Tiêu Bảo Bảo đã từ trong lòng bà nhảy xuống, ôm lấy chân của Lâm Sơ Nguyệt mà gọi:
“Mami…”