Tiêu Thế Tu đẩy cô ra rồi đứng dậy bỏ lên lầu, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã nhìn theo bóng dáng anh, cô tưởng đã tới gần anh được một chút nhưng giờ mọi thứ dường như quay trở về ban đầu…
….
Bữa tiệc sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý được tổ chức tại một khách sạn xa hoa lộng lẫy, Lý Đan Hà muốn làm nó thật lớn để cho giới thượng lưu biết nhà họ Lâm có một Lâm Phỉ Thuý rất xinh đẹp.
Tháp rượu vang được dựng cao gần chạm tới trần, rượu vang cũng là loại đắt tiền nhất, ánh đèn rực rỡ toả sáng khắp phòng tiệc, hai bên lối vào được trang trí bằng hoa tươi, âm nhạc vang lên dịu nhẹ, khách khứa xung quanh đã tới rất đông.
Lâm Phỉ Thuý ngồi trong phòng chờ trang điểm, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu hồng đính đá kim sa lấp lánh. Váy đuôi cá khoe trọn đường cong nảy nở của cô ta, cổ váy chữ V khoét sâu thấp thoáng khe ngực sâu hút đẫy đà.
Lâm Phỉ Thuý ngắm mình trong gương, cô ta thầm cảm thán sao mình lại xinh đẹp tới như vậy. Lý Đan Hà đúng lúc bước vào, vừa vào đã nở nụ cười khen cô ta:
“Phỉ Thuý, nhìn con kìa, xinh đẹp như vậy….”
“Con gái của mẹ không xinh đẹp thì còn ai đẹp chứ?” Cô ta nở nụ cười hả hê, Lý Đan Hà cũng cười nói:
“Được rồi, bữa tiệc ngày hôm nay là dành cho con đấy, ở bên ngoài có rất nhiều gia đình giàu có, nhất là có cả Tiêu gia nữa. Mẹ đã nói chuyện này với lão thái thái rồi.”
Sau chuyện bị Mạc Bắc phản bội, Lâm Phỉ Thuý luôn không cam lòng, cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Sơ Nguyệt, chỉ muốn Lâm Sơ Nguyệt biến mất.
“Con biết rồi.”
Lý Đan Hà thấy cô ta không còn chống đối nữa thì rất vui mừng, từ khi cô ta qua lại với Mạc Bắc là bà ta chẳng yên tâm chút nào, so với Tiêu gia thì nhà họ Mạc chỉ là tôm tép mà thôi, vậy nên Lý Đan Hà mong Lâm Phỉ Thuý sẽ bước chân được vào Tiêu gia.
Bên ngoài, mc đã bắt đầu bữa tiệc, dưới ánh đèn sân khấu, Lâm Phỉ Thuý cùng Lý Đan Hà bước ra, cô ta nở nụ cười với những người đàn ông dưới sân khấu. Có một số người còn nói với Lâm Chấn Xuyên:
“Không ngờ ông lại có cô con gái xinh đẹp, duyên dáng đến vậy!”
Lâm Chấn Xuyên phổng mũi, nở nụ cười tươi rói, Lâm Phỉ Thuý sung sướng cảm nhận sự chú ý của mọi người xung quanh. Nhưng khoảnh khắc đó kéo dài chưa được bao lâu thì ánh mắt của bọn họ đã bị thu hút bởi hai bóng hình từ ngoài cửa bước vào.
“Ai vậy?”
“Nhìn kìa, cô gái ấy xinh đẹp quá…”
“Người đi bên cạnh cũng vô cùng điển trai…”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cặp trai tài gái sắc ấy, hoàn toàn bỏ quên nhân vật chính đang ở trên sân khấu là Lâm Phỉ Thuý. Cô ta tức lắm, cũng nóng lòng muốn nhìn xem người tới phá hỏng khoảnh khắc kia của cô ta là ai.
Cô ta vừa nhìn thấy hai người đó, hai mắt đột nhiên mở lớn, đó chẳng phải là Lâm Sơ Nguyệt và tên đàn ông côn đồ hôm trước hay sao? Trước mặt đám đông mà Lâm Sơ Nguyệt dám công khai đưa anh ta đến đây? Cô ta điên rồi hay sao?
Lâm Phỉ Thuý vẫn chưa biết người đàn ông kia là Tiêu Thế Tu, trong khi đó Lâm Sơ Nguyệt nhận được nhiều sự chú ý từ mọi người, cô ngượng ngùng hơi cúi mặt xuống, Tiêu Thế Tu ở bên cạnh dường như nhận ra được cô đang lo lắng, cánh tay ôm eo cô chặt hơn, anh cất tiếng trấn an cô:
“Đừng lo lắng, cứ tin tưởng ở tôi.”
Như được tiếp thêm sức mạnh, Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng không quá lộng lẫy nổi bật lên đường nét xinh đẹp vốn có, son phấn chỉ tô điểm thêm ngũ quan của cô thêm phần sắc nét. Đặc biệt là váy cô mặc hôm nay là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập giới hạn của nhà thiết kế nổi tiếng Andrew, Andrew nổi tiếng là người khó tính, không phải ai cũng được mặc váy do chính ông thiết kế. Vậy nên mọi người ngầm hiểu Lâm Sơ Nguyệt không phải là người đơn giản.
Lâm Sơ Nguyệt thu hút bảy phần thì Tiêu Thế Tu phải thu hút mười phần, khuôn mặt anh đẹp như tạc tượng, vóc dáng như tượng thần hy lạp, với chiều cao một mét chín mươi của anh, các cô gái nhìn anh với ánh mắt ao ước.
Lão thái thái thấy anh đến thì rất vui, nhưng khi nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt ở bên cạnh anh thì nụ cười trên môi bà ta bỗng nhiên tắt lịm. Tiêu Nhất Minh và Lưu Hạ đứng bên cạnh thì khỏi nói, nhất là Lưu Hạ, cô ta đố kỵ tới đỏ cả mắt lên rồi.
Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà cũng kinh ngạc không kém, Lý Đan Hà âm thầm mong chờ lão thái thái sẽ tức giận khi Lâm Sơ Nguyệt đi cùng với một người đàn ông khác, nào ngờ lão thái thái lại cười rất tươi.
“Thế Tu, cháu đến rồi sao?”
Thế Tu? Tiêu Thế Tu?
Người đàn ông khí chất bất phàm đó là Tiêu Thế Tu sao? Không thể nào! Tiêu Thế Tu rõ ràng là một người ngồi xe lăn, khuyết tật, còn xấu xí cơ mà?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK