Mục lục
Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Có...có một người phụ nữ.” 

“Cô ta đâu?” 

Ông ta lắc đầu: 

“Tôi cũng không biết nữa.Cô ta đi được vài tiếng trước rồi.” 

Ánh mắt Tiêu Thể Tu tối sầm lại, Lâm Phỉ Thuý đem Lâm Sơ Nguyệt đến đây, chẳng lẽ... 

“Con thuyền đó đâu?” Anh hỏi. 

Ông ta chỉ vào một con thuyền bên trong góc, Tiêu Thế Tu lên thuyền kiểm tra, trên mặt đất còn lại dây thừng dính máu đã khổ và vải váy bị xé rách... 

Anh nhặt chúng lên, đáy mắt là sự cuồng nộ không thể diễn tả được... 

Rốt cuộc Lâm Sơ Nguyệt đã phải chịu đựng những gì? Rõ ràng hôm qua anh vừa mới gọi điện cho cô, vừa mới nghe giọng cô, còn ôm hôn cô, giờ đây cô đã biến mất... 

Nỗi đau trong tim anh lan tràn khắp cơ thể, cắn xé toàn bộ mạch máu... 

Ngực trái Tiêu Thể Tu đau đến mức hô hấp khó khăn, nào ngờ tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. 

Là một số lạ, anh không chần chừ ấn nghe. Ngoài dự liệu của anh, thanh âm Lâm Sơ Nguyệt khàn khàn, nhỏ xíu: 

“Thể Tu.” 

“Sơ Nguyệt?” 

Hơi thở anh phút chốc ngừng lại, Tiêu Thể Tu gấp gáp hỏi: 

“Em đang ở đâu?” 

“Em...đang ở bệnh viện. Bệnh viện XX” 

“Tôi sẽ đến ngay.” 

Tiêu Thế Tu vừa dứt lời đã lao ngay ra khỏi cái thuyền đó, nhảy lên xe phóng với vận tốc tối đa tới bệnh viện. Anh không cúp máy, Lâm Sơ Nguyệt cũng thế, cô che miệng ho một hơi dài, thanh âm rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được, lòng anh đau xót, tay siết chặt vô lăng, gân xanh trên trán nổi cộm. 

Lâm Sơ Nguyệt tưởng anh vẫn còn ở nước ngoài, vậy thì anh về làm sao được. Cô nắm chặt điện thoại rồi nói: 

“Thế Tu...em rất nhớ anh.” 

Vừa trải qua sinh tử, cô ước gì anh có thể ở bên cạnh cô lúc này ôm cô vào lòng. Cảm giác cận kề cái chết quả thật rất đáng sợ, Tiêu Thể Tu vừa xót vừa thương, cổ họng như nghẹn nghẹn, anh ước gì mình có thể bay tới bên cạnh cô ngay lập tức. 

Vừa lúc đó y tả bên trong phòng đi ra gọi tên cô vào khảm, Lâm Sơ Nguyệt liền cúp máy. Tiêu Thể Tu đến nơi, gọi lại vào số điện thoại đó nhưng không được. 

Anh chạy khắp nơi tìm cô, bộ dạng hớt ha hớt hải thu hút không ít sự chú ý. Đúng lúc lo lắng thì bắt gặp cảnh Đậu Kiêu dìu cô ra khỏi phòng khám, Tiêu Thế Tu chết sững trong vài giây, nháy mắt lao tới vung tay lên đấm thẳng vào mặt Đậu Kiêu. 

Anh ta lãnh trọn cú đấm đó, khoé môi bật máu ngã ra sàn. 

Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, sao anh lại xuất hiện ở đây? anh còn định lao tới đánh tiếp thì cô chạy tới ôm lấy lưng anh ngăn cản: 

“Thế Tu, dừng lại đi!” 

“Đồ khốn! Sao mày dám đụng vào cô ấy!” 

Tiêu Thể Tu gầm lên, ánh mắt long lên sòng sọc rất đáng sợ. Đậu Kiêu không nói được gì chỉ nhìn anh chằm chằm. 

Lâm Sơ Nguyệt biết là anh hiểu lầm rồi, cô vội giải thích: 

“Thế Tu, anh hiểu lầm rồi, Đậu Kiêu là người đã cứu em thoát chết, sao anh lại đánh anh ấy?” 

“Cái gì? Em bị làm sao?” Tiêu Thế Tụ bóp chặt hai bả vai cô, nhìn tới nhìn lui, trong mắt ngập tràn lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK