Mục lục
Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bởi vì đã có vợ tôi ở bên cạnh rồi.”

Tiêu Thế Tu nói xong, ánh mắt nhìn cô như có lửa, tràn đầy thâm tình.

Amanda không thể nào chịu nổi nữa, cô ta muốn xen vào lại không được thế là bèn hậm hực bỏ đi.

“Richard vậy anh nghỉ ngơi đi, một lát nữa em sẽ quay lại sau.”

Cô ta bước ra ngoài, còn cố tình dẫm mạnh giày cao gót xuống nền đá hoa cương. Lâm Sơ Nguyệt không hiểu sao anh cố tình chọc giận cô ta như thế, những lời nói ban nãy của anh cứ văng vẳng bên tai cô khiến cô ngượng ngùng, lúng túng không biết nhìn đi đâu để tránh ánh mắt anh, cuối cùng đành lựa chọn cúi đầu xuống.

Tiêu Thế Tu không bận tâm tới Amanda, anh chỉ quan tâm tới Lâm Sơ Nguyệt mà thôi, lúc chống tay nhổm người dậy lông mày anh cau chặt lại, cô lập tức lao đến đỡ anh, vô tình xoá đi khoảng cách giữa hai người, gương mặt của Lâm Sơ Nguyệt rất gần với mặt anh, hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên gò má cô, nhìn đôi môi đỏ mọng đang gần anh trong gang tấc, yết hầu Tiêu Thế Tu khẽ lên xuống như muốn hôn cô, may mà Lâm Sơ Nguyệt còn tỉnh táo, lùi ra trước khi anh kịp làm điều đó.


“Anh…anh cũng nghỉ ngơi đi.” Cô hơi run rẩy thốt ra, định đứng dậy thì đột ngột bị anh kéo cổ tay lại.

“Em đi đâu thế?”

Anh hơi bất mãn khi thấy cô không quan tâm đến mình, Lâm Sơ Nguyệt càng lúng túng hơn:

“Tôi…tôi…”

Lắp bắp cả nửa ngày không nói được, ngược lại còn bị anh ôm chặt:

“Ở đây với tôi.”

Mặt cô âp lên lồng ngực trần vạm vỡ của anh, ban nãy chiếc ó sơ mi dính máu đã bị anh ném sang một bên, hiện tại nhìn hai người rất thân mật không một khe hở…

Đại não Lâm Sơ Nguyệt như ngưng trệ, trong đầu như co hai luồng suy nghĩ đấu tranh, một cái là lo lắng cho anh, còn một bên thì muốn thoát khỏi vòng tay thân mật này, muốn trách anh vì sao đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh?

Trước mặt người ngoài anh tỏ ra quan tâm tới cô còn sâu bên trong thì thực sự thế nào?

Tiêu Thế Tu tưởng cô sẽ đẩy mình ra nhưng lại rất ngoan ngoãn, anh tò mò đưa mắt nhìn xuống, lập tức hoảng hốt.

Trên hai gò má trắng ngần, giọt lệ trong suốt không chút tiếng động khẽ khàng tuôn rơi, đọng lại một chút trên hàng mi cong, Tiêu Thế Tu luống cuông nâng mặt cô lên xem xét.

“Em sao thế? Tên khốn Bạch Tư Hàn kia làm gì em hay sao?!”

Lâm Sơ Nguyệt còn không biết nước mắt mình không kìm được mà rơi xuống từ bao giờ, cô khịt mũi một tiếng, chưa kịp trả lời thì anh đã đứng phắt lên.

“Thằng khốn kiếp! Tôi sẽ không tha cho nó!”

“Anh định đi đâu?!” Cô giữ tay anh lại, nhìn thây cô khóc như thế nỗi giận dữ trong lòng Tiêu Thế Tu dâng lên đư dội.

Anh định ưu tiên đưa cô trở về nhưng hiện tại anh không muốn bỏ qua cho hắn nữa vì hắn dám động tới bảo bối của anh!

Lâm Sơ Nguyệt không biết anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết anh mà đối đầu với Bạch Tư Hàn bây giờ thì rất nguy hiểm, cô không muốn anh vì cô mà bị thương thêm nữa!

“Đừng mà, Tiêu Thế Tu nguy hiểm lắm, đừng làm thế…”

“Không được! Không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được!”

Lâm Sơ Nguyệt níu chặt tay anh mà Tiêu Thế Tu rất khoẻ, kéo cả cô đi.

Không còn cách nào khác, cô chuyển sang ôm chặt anh từ phía sau, Tiêu Thế Tu thoáng chốc cứng người.

“Anh định xông vào nguy hiểm nữa à?! Nhỡ may….nhỡ may anh không trở về nữa thì sao?!”

Hình ảnh lúc nãy khi anh trúng đạn đã khắc sâu vào tâm trí cô, cả vết thương đang chảy máu đầm đìa nữa, Lâm Sơ Nguyệt rất sợ, rất sợ máu, chính cái chết đã khiến cô mất đi mẹ mãi mãi, vì thế cô mới chọn học y để có thể cứu người, để không phải chứng kiến những người xung quanh cô phải chết nữa…

Nước mắt Lâm Sơ Nguyệt chảy xuống ướt đẫm của lưng áo anh, Tiêu Thế Tu xoay người lại, dịu dàng nâng cằm cô lên:

“Đồ ngốc! Em nghĩ tôi là ai chứ? Tôi dễ dàng chết như thế sao?”

Anh lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống trên gò má cô, Lâm Sơ Nguyệt lắc mặt đầu, hai cánh tay mảnh khảnh cành ôm chặt eo anh hơn:

“Đừng mà! Tôi xin anh đấy Tiêu Thế Tu, được không…?”

Tiêu Thế Tu xót xa, không nỡ nhìn cô khóc thêm nữa bèn gật đầu đồng ý:

“Được… tôi đồng ý với em được chưa?”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh, tìm kiếm trong mắt anh xem anh có nói dối hay không, cô nhìn thấy hình bóng mình trong đó, còn có cả dự dịu dàng không che dấu từ anh.

Trái tim Lâm Sơ Nguyệt đập nhanh dần, Tiêu Thế Tu cùng cô trở lại ghế sô pha, anh đặt cô ngồi trên đùi mình, ngón tay thô ráp vuốt một lọn tóc của cô ra sau mang tai.

“Em đang lo lắng cho tôi à?”

Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, thừa nhận hay không thừa nhận đây? Trông thấy khoé môi anh khẽ cười, biết anh đã phát hiện cô đành nhắm mắt gậy đầu.


“Anh vì cứu tôi mà bị thương, sao tôi có thể không lo lắng chứ?”


“Vậy sao?”


Ngon tay anh như có như không mân mê phần gáy cô, Lâm Sơ Nguyệt né tránh ánh mắt anh, Tiêu Thế Tu lại nói tiếp:


“Vậy mà tôi cứ tưởng ngoài lo lắng ra, em còn thích tôi nữa chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK