Hai người lên xe mô tô, Tiêu Thế Tu còn lao nhanh hơn cả lúc nãy, Lâm Sơ Nguyệt nín nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng, đến một bãi đất trống gần bờ sông, anh chợt cho xe dừng lại. Xung quanh vắng vẻ, không có bóng người, Tiêu Thế Tu dựng xe rồi tháo mũ bảo hiểm ra.
“Thế Tu, chuyện lúc nãy…”
“Cô đã vi phạm vào điều khoản của hợp đồng rồi, đó là không được để bất cứ người đàn ông nào khác đụng vào.”
Tiêu Thế Tu ngắt lời cô bằng thanh âm lạnh nhạt.
“Em và anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả.”
Cô muốn giải thích nhưng anh lại không muốn nghe:
“Cô nghĩ tôi tin cô hay sao? Lâm Sơ Nguyệt, tôi không phải là con lừa, không có quan hệ gì mà anh ta quỳ xuống cầu hôn cô, lại còn nói rất yêu cô. Hơn nữa, cô cũng đừng đánh giá quá cao bản thân mình, tôi không có hứng thú với cô đến thế đâu!”
Tiêu Thế Tu nói xong, nhanh chóng lên xe mô tô đi mất, bỏ mặc cô ở nơi hoang vắng này. Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận nỗi đau đang lan dần ra trong tim, cô cắn răng chịu đựng, lê bước chân đi tìm xe taxi để trở về.
Anh đi được nửa đường, cơn giận dữ nguôi dần, nghĩ ngợi thế nào lại quay lại chỗ đó nhưng không thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu cả.
“Mình đúng là thằng ngốc mà! Có khi cô ta tới gặp tên lúc nãy rồi cũng nên…”
Tiêu Thế Tu bực bội đạp tung hòn sỏi xuống dưới sông, nhớ tới ánh mắt tổn thương như chực khóc của cô lúc nãy, anh càng thêm buồn bực. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng sực nhớ ra là mình không lưu số điện thoại của cô, mọi thứ đã bị Lưu Hạ xoá đi, mấy ngày ở bệnh viện anh cũng không hỏi cô.
Tiêu Thế Tu lại cất điện thoại vào túi, lườn lờ xung quanh con sông đó nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Sơ Nguyệt.
Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng xấu, hay là cô bị bắt cóc?
Anh sốt ruột, nóng lòng, cho đến khi trời tối anh mới phát hiện mình đã đi tìm cô cả một ngày.
“Reng!”
Tiếng chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên, anh không nhìn số điện thoại mà bắt máy luôn.
“Thiếu gia, cậu đang ở đâu ạ? Lâm Sơ Nguyệt đã về nhà rồi.”
Trái tim đang treo trên bờ vực của anh bấy giờ mới hạ xuống được. Tiêu Thế Tu phóng xe về, Ngô quản gia gác máy xong, quay sang nhìn cô tò mò hỏi:
“Thiếu phu nhân, sao cô lại không cho tôi gọi cô là thiếu phu nhân trước mặt thiếu gia?”
“Chuyện phức tạp lắm, ông cứ làm như lời tôi bảo là được rồi.”
Ông ta tất nhiên là muốn biết nhưng không dám hỏi, Tiêu Thế Tu trở về ném cho Ngô quản gia cái mũ bảo hiểm, Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười chạy ra đón anh coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiếu gia, anh về rồi à?”
“Sao cô lại biết nơi này?” Anh thầm thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy cô.
“Em hỏi lão thái thái.”
Tiêu Thế Tu quan sát vẻ mặt cô không có gì thay đổi cả, cũng không tức giận, anh bỗng nói:
“Cô cũng biết cách lấy lòng người khác đấy.”
Dứt lời, anh xoay người đi lên lầu, Lâm Sơ Nguyệt đuổi theo anh, cô không biết câu nói ban nãy là một lời khen hay là điều gì khác?
“Để em pha nước tắm cho anh nhé.”
Tiếng nước bên trong truyền ra, một luac sau thanh âm của Lâm Sơ Nguyệt vang lên:
“Nước vừa rồi.”
Tiêu Thế Tu cởi áo từ bao giờ, cơ bụng săn chắc quyến rũ lộ ra dưới ánh mắt cô, bên bụng trái còn vết sẹo do đạn bắn, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu lướt qua anh đi ra ngoài nhưng cổ tay cô đột ngột bị anh giữ lại, sau đó bị anh kéo vào trong bồn tắm.
“Ào…”
Dưới sự tác động của hai người, nước trào ra bên ngoài, Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn mặc váy, chiếc váy ướt sũng bó chặt vào người cô, thấp thoáng đường cong quyến rũ đầy thu hút.
“Thế Tu, anh…”
“Nếu muốn tôi nguôi giận thì chủ động hôn tôn đi.”
Tiêu Thế Tu tựa người vào thành bồn, mái tóc ướt được anh vuốt ngược ra sau, ánh mắt “hư hỏng” nhìn cô, trái tim Lâm Sơ Nhuyệt đập nhanh dần, cô chủ động sáp lại gần, ưỡn người lên hôn vào môi anh.
Bầu không khí phút chốc được hâm nóng, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động của mình, cánh tay vươn ra ôm chặt eo cô, làn nước dập dềnh ấm áp bao quanh hai người, cùng với tiếng thở dốc và rên rỉ…
Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, Lâm Sơ Nguyệt rời khỏi anh, đứng dậy khỏi bồn.
“Không được.”
“Cái gì?” Đáy mắt anh nhiễm một màu hồng, hơi thở nóng rẫy nhìn cô.
Cô đang mang thai, không thể quan hệ với anh được, biết giải thích với anh như thế nào?
Tiêu Thế Tu như bị dội một gáo nước lạnh từ cô, Lâm Sơ Nguyệt nhen lửa sau đó không chịu dập, bỏ mặc anh một mình trong tình trạng này ư?
“Ha ha…” Anh bật cười, Lâm Sơ Nguyệt đã thành công trong việc quyến rũ anh rồi, anh càng ngày càng cảm thấy cô thú vị hơn.
Lúc anh ra khỏi phòng tắm đã là hai tiếng sau, Lâm Sơ Nguyệt quay lưng về phía anh, Tiêu Thế Tu lại gần thấy lông mi cô động đậy khe khẽ liền biết cô giả vờ ngủ, anh chỉ cười không nói gì, lai lau tóc qua loa rồi ném khăn sang một bên, ngả người xuống giường rồi vòng tay ôm chặt cô.
Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ người, chỉ sợ anh sẽ đè mình xuống, lúc đó cô sẽ nhảy xuống giường ngay lập tức nhưng chờ mãi không thấy anh có động tĩnh gì, nào ngờ quay sang đã thấy anh ngủ say, hàng mi dài rủ bóng dưới gò má.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK