Âm thanh đó ngày càng tiến gần về phía giường nơi có Lâm Sơ Nguyệt đang ngủ…
Nó ngóc cao đầu dường như ngửi thấy mùi hương bèn chui vào trong tấm chăn, con rắn hổ mang vừa há miệng nhe hai cái răng nanh ra định cắn thì đã bị ăn ngay một con dao găm vào giữa cổ họng, không kịp giãy dụa mà chết tươi.
“Chuyện…chuyện gì vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên thức giấc, cô dụi mắt rồi nhìn thấy Tiêu Thế Tu đang đứng bên cạnh giường mình với sắc mặt lạnh lùng, bèn nhìn theo ánh mắt anh, không ngờ lại thấy xác của con rắn hổ mang chỉ cách chân mình chưa đầy năm cen ti met.
“Nó ở đâu ra vậy?!” Lâm Sơ Nguyệt hoảng hốt hỏi anh, Tiêu Thế Tu dịu dàng xoa đầu cô còn ánh mắt lại lạnh như băng.
“Có người thả nó vào trong này.”
Nếu như anh không kịp thời giết nó thì giờ này e rằng phải ôm cái xác lạnh toát của cô rồi.
“Là ai?” Lâm Sơ Nguyệt lờ mờ đoán ra, cô hỏi anh, quả nhiên câu trả lời đúng như những gì cô đang nghĩ.
“Amanda.”
“Amanda?”
Cô ta hận cô tới nỗi muốn giết chết cô sao?!
Sống lưng cô lạnh toát, Tiêu Thế Tu khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Xem ra cô ta không muốn sống nữa rồi, đã đuổi cô ta ra khỏi đây nhưng cô ta lại không hề biết điều.”
Nhìn sắc mặt của Tiêu Thế Tu rất đáng sợ, báo hiệu sắp sửa có chuyện không hay sắp xảy ra, quả nhiên sáng hôm sau cả căn biệt thự đã vang lên tiếng hét thất thanh của Amanda.
“Richard! Richard! Mau thả tôi ra! Tôi muốn gặp Richard!”
Cô ta hét lớn, nhưng dù có hét tới cỡ nào thì cánh cửa phòng của Tiêu Thế Tu vẫn đóng chặt.
“Richard! Anh mau ra đây gặp em đi! Tại sao anh lại đối xử với em như thế chứ?!”
“Richard!”
Amanda điên cuồng hét lên, đồng tử ánh lên nỗi uất ức giận dữ, cô ta giật mạnh tay ra khỏi hai ngươi hầu rồi lấy điện thoại gọi cho Ôn Húc Khiên.
Anh ta ngay lập tức bắt máy:
“Charlie…cứu em với…”
“Amanda có chuyện gì vậy?”
Ôn Húc Khiên sốt sắng hỏi.
Cô ta nức nở đáng thương:
“Richard….anh ấy…anh ấy đuổi em ra khỏi nhà rồi…”
“Sao cơ?”
Ôn Húc Khiên kinh ngạc, đang yên đnag lành tại sao Tiêu Thế Tu lại làm thế được?
“Amanda em bình tĩnh lại đi, để anh nói chuyện với cậu ấy xem sao.”
“Không cần phải nói chuyện nữa!”
Tiêu Thế Tu đột ngột xuất hiện sau lưng cô ta tự bao giờ, anh lạnh lùng cắt ngang, Amanda giật mình quay phắt lại nhìn anh, vẻ mặt hốt hoảng sợ hãi như bị bắt gặp làm chuyện xấu ngay tại trận.
“Richard…”
Nháy mắt sau nước mắt đã dâng lên khoé mi của cô ta, Amanda khóc nức nở, lên tiếng như chất vấn anh:
“Richard, chỉ vì cô ta mà anh đuổi em ra khỏi nhà sao?!”
Ôn Húc Khiên cũng không nhịn được mà nói qua ống nghe:
“Thế Tu, cậu bình tĩnh lại đi đã, có chuyện gì từ từ nói, sao cậu lại đuổi Amanda đi chứ?”
“Ôn Húc Khiên chuyện này không liên quan đến cậu! Cậu quên rằng cô ta chỉ là một người hầu thôi sao? Một người hầu trông coi ngôi biệt thự này thì nên biết thân phận của mình, đừng nên vượt quá giới hạn cho phép!”
Anh ta bị Tiêu Thế Tu chặn họng không nói được gì nữa, bởi vì sự thật năm xưa đích thị Amanda chỉ là một người hầu mà thôi.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại run lên, không thể nói được gì nữa. Tiêu Thế Tu nhếch môi cười lạnh:
“Amanda, cô định lôi Charlie ra làm bia đỡ đạn cho cô sao? Tôi đã nhắc nhở cô mấy lần rồi nhưng cuối cùng cô vẫn bắt tôi phải ra tay tận gốc! Đã vậy thì Tiêu Thế Tu này cũng sẽ không nương tay nữa!”
“Người đâu! Mau lôi Cẩm Tử Mặc ra đây!”
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt cô ta đã cắt không còn một giọt máu, nháy mắt sau một người đàn ông da hơi ngăm đen, cao lớn vạm vỡ, vóc dáng gần giống Tiêu Thế Tu bị lôi ra trước mặt Amanda.
“Richard…chuyện gì vậy? Anh ta là ai? Sao lại lôi anh ta ra?” Amanda giả vờ không quen biết Cẩm Tử Mặc, níu lấy ống tay áo của Tiêu Thế Tu, uỷ khuất nói.
“Hừ!” Anh hất mạnh tay cô ta sang một bên, Cầm Tử Mặc thấy thế không kìm được, buột miệng kêu tên cô ta:
“Amanda!”
Cô ta ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Cẩm Tử Mặc ra hiệu cho anh ta đừng nói gì, Tiêu Thế Tu nhìn một màn kịch như vậy, cong môi cười, bọn chúng nghĩ rằng có thể qua mắt được anh sao?
“Amanda cô không cần phải diễn kịch nữa đâu, tôi biết cô và hắn ta đang qua lại với nhau rồi, hơn nữa hai người còn cùng nhau làm chuyện xấu sau lưng tôi, tiện thể cho Charlie thấy bộ mặt thật của cô rồi nhỉ?”
Thanh âm của Tiêu Thế Tu vô cùng lạnh lùng sắc bén, sống lưng Amanda lạnh toát, hai mắt cô ta mở lớn như không tin nổi.
“Anh…anh nói gì vậy? Em đâu có biết gì?”
“Hừ…”
Tiêu Thế Tu ném một chiếc điên thoại xuống trước mặt cô ta, cảnh quay lại cô ta ân ái cùng Cẩm Tử Mặc, rồi còn bảo anh ta thả rắn vào phòng Lâm Sơ Nguyệt nữa…
Amanda lúc này đã không giữ được bình tĩnh, cơ thể cô ta run lên từng hồi, cô ta không ngờ Tiêu Thế Tu lại biết được chuyện này, cô ta bỗng bò đến ôm chặt lấy bắp chân anh:
“Richard! Em không biết gì cả! Tất cả là tại hắn đã xúi giục em! Em xin anh hãy tin em đi mà…”
Cẩm Tử Mặc trợn tròn mắt, hắn ta không ngờ cô ta lại phản bội mình. Hắn nghiến chặt ham hàm răng với nhau, đôi mắt ánh lên sự căm hận.
“Amanda! Đồ rắn độc! Cô muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi sao? Cô quên rằng cô đã nói những gì với tôi rồi à!”