Mục lục
Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cây ngân châm trong tay cô bị Cẩm Lệ đánh văng ra đất, Lâm Sơ Nguyệt kịch liệt chống trả lại cô ta, vì từ nhỏ đã học võ cho nên Cẩm Lệ khoẻ hơn rất nhiều, cộng thêm đang bị lòng ghen tuông che mù mắt cho nên sức lực dồn lên người Lâm Sơ Nguyệt càng lớn. 

“Đồ hồ ly tinh, chết đi!” 

Cẩm Lệ đẩy mạnh hai bả vai của Lâm Sơ Nguyệt khiến cô ngã ra phía sau, nơi đặt một hòn non bộ mà nhà trường chuẩn bị xây một hồ cá. 

“Bốp!” 

Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy cơn đau như xé dội lên, khung cảnh trước mắt cũng choáng váng. Mùi máu tanh lan toả trong không khí, cơ thể cô như bị rút hết sức lực, trong ngực cũng cảm thấy khó thở... 

Cẩm Lệ đứng trơ mắt nhìn, giây lát sau cô ta vì quá sợ hãi nên đã chạy mất, để lại một mình Lâm Sơ Nguyệt nằm trơ trọi dưới đất. 

Trước lúc ngất xỉu thì trong đầu cô bỗng nhiên có một loạt hình ảnh vỡ vụn hiện ra. Bấy giờ Tiêu Thế Tu vừa cầm ly trà lên định uống một ngụm thì bị trượt tay, tách trà trên tay anh bỗng rơi xuống đất vỡ tan tành. 

“Thiếu gia! Anh có sao không ạ?” 

Ngô quản gia vội vàng chạy tới rồi cúi người xuống thu dọn đồng thuỷ tinh vỡ. Tiêu Thể Tu đột nhiên có linh cảm chẳng lành, trong lòng dấy lên một ngọn lửa như thiêu đốt anh, anh lấy điện thoại gọi cho Lâm Sơ Nguyệt nhưng tiếng chuông cứ reo mãi chẳng ngừng mà cô không hề bắt máy. 

“Thiếu gia! Anh đi đâu vậy ạ?!” Ngô quản gia thấy anh lao vụt ra cửa, ông ta không ngăn cản được chỉ biết nhìn theo. 

Tiêu Thể Tu tới trường học của Lâm Sơ Nguyệt, vì quá vội vã nên anh không kịp trang điểm xấu xí và ngồi xe lăn, hiện tại anh chẳng còn tâm trạng nào nữa mà nhất mực lo lắng cho cô. Mấy nữ sinh trong trường nhìn thấy một chiếc ô tô đắt tiền đỗ xịch trước cửa rồi một người đàn ông cực kì điển trai bước xuống, vẻ mặt anh ngập tràn lo lắng và hối hả, vừa gọi điện thoại cho cô vừa chạy khắp nơi tìm cô. 

Tiêu Thế Tu chạy tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo mà chẳng thấy cô đâu cả. Ruột gan anh như thiêu như đốt, đúng lúc chạy tới nơi gần hòn non bộ thì tiếng chuông điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt vang lên. 

Tiêu Thế Tụ đưa mắt nhìn, hơi thở trong người như đứt đoạn khi thấy cô đang nằm trên đất, máu chảy thấm đẫm vạt cỏ. Anh lao tới nhanh hơn chớp mắt, hai mắt đỏ ngầu lên, anh ôm chặt cơ thể cô, thanh âm bị thương tột cùng: 

“Bảo bối!” 

Tiêu Thể Tu không biết mình đã đưa cô tới bệnh viện bằng cách nào nữa, lúc được đưa vào phòng phẫu thuật suýt chút nữa thì anh ẩu đả với cả bác sĩ. Đứng nhìn cánh cửa đóng chặt và ánh đèn đỏ lạnh lẽo, trong lòng anh như có hàng vạn con rắn đang không ngừng cắn xé, Tiêu Thể Tu đấm mạnh tay vào bức tường, hai mắt anh đỏ ngầu, anh thề sẽ tìm ra kẻ nào đã hại cô! 

Trong không khí mùi máu của cô vẫn còn thoang thoảng qua, vạt áo của anh dính máu cô, hai tay của anh cũng thế. Tiêu Thế Tu liên tục đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, hai bàn tay siết chặt nổi lên khớp xương trắng bệch. 

Tiêu Thể Tu thầm cầu nguyện xin cô đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì anh không thể nào sống nổi mất. Quãng thời gian chờ đợi dường như dài như vô tận, ông trời có lẽ đã nghe thấy lời khẩn cầu của anh, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, vị bác sĩ vừa mới bước ra còn chưa kịp tháo khẩu trang thì anh đã lao tới. 

“Cô ấy thế nào rồi?” 

“Cô ấy không sao, não chỉ bị chấn động nhẹ thôi, tuy nhiên vẫn cần phải theo dõi thêm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK