Mấy cô nữ sinh trên lầu thấy Lâm Sơ Nguyệt hứng trọn xô nước lau nhà bẩn thỉu bèn đắc ý trốn vào trong phòng, đúng lúc đó Lâm Nhất đuổi theo kịp cô, anh ta thấy như vậy bèn nói:
“Sơ Nguyệt, vào phòng của anh đi, anh có quần áo khô.”
“Không cần!” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng hất tay anh ta ra khỏi người mình một lần nữa, cô nói:
“Lâm Nhất! Tôi không cần sự thương hại của anh!”
Tài xế của Tiêu gia đúng lúc đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt bèn chạy nhanh tới ngồi vào trong xe. Ông ta thấy người cô ướt rượt như thế liền không hiểu có chuyện gì xảy ra, lo lắng hỏi cô:
“Thiếu phu nhân, cô sao vậy ạ?”
“Tôi không sao, chú Từ, chú mau cho xe chạy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt lấy khăn giấy trong túi xách ra rồi thấm nước trên người mình đi. Trên đường về cô hỏi:
“Thế Tụ anh ấy có ở nhà không vậy chứ?”
“Thiếu gia vừa vào bệnh viện thăm lão thái thái rồi ạ.”
Cô thở phào một tiếng, may quá...cô không muốn anh nhìn thấy
mình trong bộ dạng này chút nào. Tiêu Thế Tu mà biết được thì sẽ lại lo lắng cho mà xem, mới ngày đầu đi học đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã.
Trở về nhà, cô liền đi tắm để gột rửa hết tất cả bẩn thỉu trên người. Điện thoại để bên ngoài bỗng nhiên rung lên nhưng Lâm Sơ Nguyệt không biết.
Tiêu Thế Tu gọi cho cô ba cuộc điện thoại không được đâm ra sinh lo lắng, lão thái thái nhìn anh sốt sắng như ngồi trên đống lửa, bà chậm rãi lên tiếng:
“Mới xa nhau chỉ có mấy tiếng mà đã không chịu nổi rồi hay sao?”
Tiêu Thế Tu cất điện thoại vào trong túi, đáp:
“Không phải.”
“Bà là bà của cháu mà cháu định qua mặt bà à? Bà nhìn mà còn không biết sao?”
“Bà nội... cháu không có ý đó.” Anh giải thích trong khi đó lão thái thái đã giận:
“Đừng hòng tới đây để lấy lòng bà, bà vẫn không thay đổi ý định của mình đâu. Bà không chấp nhận Sơ Nguyệt là vợ của cháu!”
Tiêu Thể Tu thở dài, lúc này bà đang bị bệnh nên anh không muốn đôi co với bà. Mọi chuyện sau này cứ để cho thời gian trả lời vậy.
“Bà nội, giỏ hoa quả này là của ai mang đến vậy?”
Lúc sáng anh đến khi bà còn đang ngủ đã thấy nó ở đây. Lão thái thái lắc đầu, trả lời:
“Bà không biết, có lẽ là Nhất Minh mang đến.”
Tiêu Thế Tu có một dự cảm không tốt, anh cầm giỏ hoa quả lên. xem xét thấy có một tấm thiệp nhỏ. Anh mở ra xem bên trong có ghi cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.