Đường Nguyệt Y bị tình yêu và dục vọng ham muốn che mờ mắt, cô ta vươn tay chạm đến nơi nhạy cảm nhất của anh tuy nhiên ngoài dự đoán thì nơi đó chẳng nổi lên phản ứng nào.
“Đủ chưa?”
Thanh âm lạnh lẽo không chút nhiệt độ từ trên truyền xuống, cô ta ngẩng mặt lên nhìn chỉ cảm giác như anh đang dùng ánh mắt đó nhìn một thứ dơ bẩn…
Đường Nguyệt Y bỗng thấy mình còn chẳng bằng một ả điếm.
Nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông, anh còn bị bỏ thuốc, cô ta còn quyến rũ anh đến thế vậy mà anh lại chẳng có chút phản ứng nào.
Xấu hổ và nhục nhã cùng dâng lên, hốc mắt cô ta cay xè, Tiêu Thế Tu đẩy cô ta sang một bên, cô ta loạng choạng chực ngã nhào. Anh bình thản kéo khoá quần lên, khinh bỉ nói với cô ta:
“Đường Nguyệt Y, cô thèm khát đến thế cơ à?”
Câu nói đó như gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu cô ta, một Đường Nguyệt Y cao ngạo trước đàn ông nay lại nhục nhã thế này…
“Em…”
Miệng cứ há ra rồi ngậm vào mà không nói được gì.
“Thế Tu, chỉ vì em quá yêu anh mà thôi…”
Cô ta ôm mặt khóc nức nở đáng tiếc anh chẳng động lòng, trong mắt chỉ có sự chán ghét…
“Yêu một người không phải là ép người đó.”
“Hơn nữa, tôi sẽ không bao giờ yêu cô.”
Tiêu Thế Tu nói xong liền mở cửa bỏ đi, Đường Nguyệt Y ngã khuỵ xuống đất, bộ dạng thảm hại tới nhường nào, cô ta vĩnh viễn không phải là người có thể có được trái tim của người đàn ông đó.
Tiêu Thế Tu đón taxi tự mình đến sân bay, anh gọi cho thư ký Kim, đầu dây bên kia nhận được điện thoại của anh dường như anh ta sắp khóc tới nơi.
“Đến sân bay đi.”
Nói xong lập tức cúp máy, bên ngoài mưa bụi lất phất táp vào ô cửa kính, lạnh lẽo y hệt như trong mắt anh. Đến bây giờ anh vẫn chưa gọi được cho Lâm Sơ Nguyệt, anh lo lắng cho cô tới mức phát điên, ngoài cô ra anh chẳng có cảm xúc với bất cứ ai khác, cho dù là bị bỏ thuốc đi nữa…
Tiêu Thế Tu nghe rõ nhịp đập con tim mình nhanh dần, chẳng lẽ anh đã thích cô rồi hay sao?
Anh muốn gặp cô ngay lúc này để xác định xem đó có phải là thích không…
Chiếc xe ô tô lao vút đi trong màn mưa, bỏ lại trái tim của Đường Nguyệt Y như vụn nát, lại đốt lên tình cảm của Tiêu Thế Tu, cuối cùng chìm xuống nơi nước sâu ở nơi Lâm Sơ Nguyệt.
Mọi thứ xung quanh cô thật lạnh lẽo, Lâm Sơ Nguyệt muốn mở mắt nhưng chỉ có màn đêm bao bọc lấy cô, cô dùng chút sức tàn để ôm bụng của mình. Con của cô…con của cô nhất định không được xảy ra chuyện gì…
“Cứu tôi với…”
Cô yếu ớt kêu lên, thanh âm đầy tuyệt vọng.
Làn nước lạnh lẽo như muốn nhấn chìm cô xuống, Lâm Sơ Nguyệt thê lương kêu cứu, gọi tên anh:
“Thế Tu…cứu em với…em lạnh quá…”
“Hu hu…”
Cô khóc, nước mắt hoà cùng với dòng nước sông mặn đắng. Chẳng lẽ đây là hồi kết cho cô? Cho tình yêu của chúng ta?
“Thế Tu…”
Lâm Sơ Nguyệt đuối dần, cơ thể dần dần chìm xuống, đúng lúc đó một tiếng “tùm” vang lên, một thân ảnh từ trên thuyền không xa nhảy xuống, bơi thoăn thoắt về phía cô.
Giữa ranh giới sự sống và cái chết, một bàn tay vươn ra kéo cô khỏi lưỡi hái của tử thần, anh ta kéo cô lên trên thuyền, Lâm Sơ Nguyệt đã bất tỉnh, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Anh ta vỗ vào mặt cô mấy cái nhưng cô không tỉnh lại, không còn cách nào khác, Đậu Kiêu phải hô hấp nhân tạo cho cô.
Được mấy lần, Lâm Sơ Nguyệt ho sặc sụa, phun hết nước sông ra sau đó mới từ từ mở mắt.
Trước mặt là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, làm da ngăm đen, vóc dáng cao lớn, còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi. Lâm Sơ Nguyệt giật mình ngồi bật dậy, lùi lại lấy hai tay che đi cơ thể của mình.
Đậu Kiêu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen long lanh, anh ta không nói gì cả, phát hiện mình thất thố vì anh ta là người đã cứu mình, Lâm Sơ Nguyệt ái ngại nói.
“Cảm ơn anh.”
Anh ta bỗng nhiên đứng dậy, đi vào trong ghe lấy ra một cái chăn mỏng rồi đưa cho cô. Lâm Sơ Nguyệt đón lấy, khoác lên người mình, Đậu Kiêu thấy cô từ nãy tới giờ cứ ôm bụng, anh ta tưởng cô đói vậy là lại đi vào trong ghe lấy ra một ổ bánh mì nguội ngắt.
“Cảm ơn anh, tôi không ăn đâu.”
Lâm Sơ Nguyệt cười, xua tay, cảm giác anh ta là một người tốt.
Đậu Kiêu gãi gãi đầu rồi thu tay về, anh ta ngồi xuống cách cô một khoảng rồi ăn bánh mì ngon lành.
Lâm Sơ Nguyệt hỏi:
“Anh tên là gì?”
Đâu Kiêu gãi đầu thêm một lần nữa rồi tới gần cô, Lâm Sơ Nguyệt co rúm người rồi lùi lại cảnh giác nhưng anh ta chỉ bắt lấy tay cô rồi viết tên mình lên đó.
“Đậu Kiêu?”
Anh ta mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, cô hỏi tiếp:
“Anh không nói được à?”
Anh ta gật đầu như bổ củi, Lâm Sơ Nguyệt quan sát xung quanh rồi hỏi:
“Đậu Kiêu, anh có thể đưa tôi vào bờ không?”
Anh ta gật đầu, đút cả miếng bánh mì vào mồm rồi cầm lấy mái chèo xuôi về bờ.
Lâm Sơ Nguyệt thầm cảm thấy mình thật may mắn, ít nhất còn được thoát chết, xem ra ông trời vẫn chưa tuyệt đường sống của cô…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK