Mục lục
Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Anh ấy học chung với em thôi, giữa bọn em không có quan hệ gì cả” Lâm Sở Nguyệt giải thích nhưng Tiêu Thể Tu vẫn cảm thấy khó chịu: 

“Sơ Nguyệt, nếu đơn thuần là mối quan hệ bạn học thì sao hắn lại gọi điện cho em? Em có cần qua lại với một người như hắn hay không?” 

Anh bị lòng ghen tuông làm mờ mắt nên lời nói ra không kiểm soát được, Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày: 

“Một người như hắn? Ý của anh là sao? Trình Khâm từng giúp đỡ em rất nhiều trước đây, em đã nói em và anh ấy chỉ là anh em bình thường, anh không tin em hay sao?” 

“Không phải anh không tin em, mà là nh không thích em qua lại với bất kỳ người đàn ông nào khác!” 

Tiêu Thể Tu có lòng chiếm hữu rất cao, nhất là khi anh đã coi cô là người quan trọng nhất của mình. 

“Thế Tu, anh không thể bắt em phải sống một mình mà không có bạn bè gì cả” 

“Anh không bắt em, với bất cứ ai cũng được những đàn ông thì không, nhất là tên Trình Khâm đó!” Tiêu Thế Tu lạnh lùng nói. 

Lâm Sơ Nguyệt không muốn phải tranh cãi với anh thêm nữa nên cô quyết định im lặng mà không nói gì thêm, nhưng thái độ đó làm cho anh càng tức hơn. 

“Sơ Nguyệt, sao em lại tỏ thái độ như thế?” 

“Chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa được không? Em không muốn phải tranh cãi với 

anh.” 

Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, trong khi đó chuông điện thoại cố lại vang lên một lần nữa, lại là Trình Khâm gọi đến, anh liền bắt máy, anh ta tưởng là Lâm Sơ Nguyệt bèn vội nói: 

“Sơ Nguyệt, em đang ở đâu? Anh có chuyện muốn nói với em. 

Tiêu Thế Tu nhíu chặt lông mày sắp dính thành một đường, chuyện gì mà phải gấp gáp thế? Anh nhếch môi cười khẩy một tiếng sau đó trả lời: 

“Có chuyện gì thì nói thẳng với tôi đây. Sơ Nguyệt là vợ của tôi, anh tìm cô ấy có chuyện gì?” 

Thanh âm sặc mùi dấm chua của anh vang lên, đầu dây bên kia Trình Khâm bỗng nhiên cứng đờ, Tiểu Thế Tu lại nói tiếp: 

“Sao? Muốn nói gì thì cứ nói đi. Tôi đang nghe đây, để xem anh có chuyện gì quan trọng mà phải gọi điện thoại liên tục cho vợ của tôi thế?” 

Ba chữ “vợ của tôi.” Làm cho Trình Khâm rất khó chịu và đố kỵ, anh ta không kiêng nể nói: 

“Anh là chồng của cô ấy mà không biết cô ấy đang gặp chuyện gì hay sao?” 

“Cái gì?” Tiêu Thể Tu siết chặt điện thoại trong tay. 

“Sơ Nguyệt đang bị người khác bôi nhọ, phát tờ rơi sỉ nhục khắp trường, nói cô ấy là tiểu tam, cặp kè với phụ nhị đại. Chuyện này đang ầmĩ như thế mà anh lại không biết? Anh thực sự có phải là chồng của cô ấy không vậy?” 

Tiêu Thế Tu đứng bật dậy khỏi ghế, gầm lên: 

“Mày nói cái gì hả thằng khốn kia?!” 

Trình Khâm cười lạnh: 

“Xem ra anh cũng chỉ là một kẻ vô dụng chẳng bảo vệ được Sơ Nguyệt, đến chuyện cô ấy bị như thế cũng không biết.” 

Nói xong, anh ta liền cúp máy ngay lập tức. Tiêu Thế Tụ siết chặt điện thoại đến nỗi nó kêu thành từng tiếng răng rắc, mặt mũi sầm sì lạnh lùng vô cùng. Lâm Sơ Nguyệt không biết hai người nói chuyện gì mà anh lại tức giận vậy, cô xoa canh tay anh xoa dịu: 

“Sao thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK