Mục lục
Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tiêu Thế Tu bật dậy ngăn cản cô, hai gò má đỏ ửng lên như hoa đào, anh sao có thể nói nguyên nhân là do cô được? 

Lâm Sơ Nguyệt khó hiểu, định hỏi tại sao thì cánh cửa phòng bệnh bị một lực đẩy từ bên ngoài, lão thái thái mang vẻ mặt lo lắng xông vào trong phòng. 

“Thể Tu...cháu không sao chứ?!” 

Lão thái thái lướt qua cổ, hoàn toàn coi cô là người vô hình. Bà sốt sắng hỏi han Tiêu Thế Tu, 

nghe tin anh bị tai nạn lão thái thái liền chạy tới đây ngay lập tức. 

“Bà nội, cháu không sao ạ” Anh mỉm cười trấn an bà, lão thái thái bảo người hầu gọi bác sĩ Triệu tới đây rồi đích thân hỏi mới an tâm được. 

“Bác sĩ Triệu, tình hình của Thể Tu thế nào rồi?” 

Ông ta thành thật trả lời: 

“Lão thái thái, tình hình của thiếu gia không có gì đáng ngại ạ, chỉ là mất một phần trí nhớ thôi, sau này có thể sẽ nhở lại được.” 

“Mất trí nhớ?” 

Lão thái thái vô thức liếc qua khuôn mặt của Lâm Sơ Nguyệt, sau đó hỏi anh: 

“Thế Tu, con còn nhớ cô ta không?” 

Tiêu Thế Tu lạnh nhạt lắc đầu, vẻ mặt dường như chẳng quan tâm. Lão thái thái âm thầm vui mừng trong lòng, nói như vậy là cháu trai của bà đã quên đi Lâm Sơ Nguyệt, ông trời coi như là đang giúp bà rồi. 

“Thể Tu, bây giờ cháu cảm thấy trong người thế nào? Có mệt không? Bà bảo người hầu nấu cháo cho cháu này.” 

"Cảm ơn bà nội”. 

“Cháu ăn rồi nghỉ ngơi đi, bà ra ngoài” Lão thái thái nở nụ cười hiền, sau đó quay sang Lâm Sơ Nguyệt: 

“Cô cũng đi ra ngoài đi để cho Thế Tu nghỉ ngơi.” 

Dù có ngốc đến mấy thì Lâm Sơ Nguyệt cũng nghe ra ý tử của lão thái thái, cô mà không chịu ra ngoài thì cũng bị bà đuổi ra mà thôi. 

“Thế Tu hiện tại đã mất trí nhớ, âu là do ông trời, cô cũng mau rời khỏi nó đi, bây giờ nó chẳng nhớ ra cô là ai nữa đâu!”. 

Lão thái thái dùng lời lẽ sắc bén, mục đích khiến cho Lâm Sở Nguyệt bỏ cuộc, cô ngược lại không lung lay, kiên định đáp: 

“Cháu nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ Thể Tu đầu” 

Lão thái thái nhìn cô, ban đầu bà rất có hảo cảm với cô, nhưng khi mất thiện cảm rồi thì thứ còn lại chỉ là thầy cô quả ngông cuồng và cứng đầu thôi. Lão thải thái mỉm cười, chậm rãi nói: 

“Lâm Sơ Nguyệt, con người thì cần phải thông minh một chút, không phải cứ lúc nào muốn cố chấp cũng được đâu. Cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, tôi chỉ cần búng tay một cái là cô sẽ biến mất khỏi thành phố Anày, nhân lúc tôi vẫn còn nói chuyện nhẹ nhàng thì cô hãy tự động mà rời đi.” 

Lâm Sở Nguyệt siết chặt tay dưới thành bàn, lão thái thải quan sát sắc mặt cô rồi nói tiếp: 

“Lâm Sơ Nguyệt, nếu có muốn tiền mới có thể rời khỏi Thế Tu thì cứ nói đi, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” 

“Vấn đề của cháu không phải là tiền!” 

Lão thái thái lấy ra ngân phiếu trong túi xách, viết lên đó một con số rồi đưa tới trước mặt cô: 

“Mười tỷ, nêu cô muốn thêm thì cứ nói.” 

Lâm Sở Nguyệt cảm thấy bị tổn thương vô cùng, cô không chần chừ xé tấm ngân phiếu đó ra làm đôi. 

“Lão thái thái, cháu không muốn tiền, cháu chỉ mong mình được ở bên cạnh Thế Tụ mà thôi.” 

“Nếu cô đã cứng đầu như thế thì đừng trách tôi ra tay độc ác.” 

“Nếu cháu nói rằng cháu đang mang thai con của Thế Tu thì sao?” 

“Cô nói gì?” Lão thái thái kinh ngạc, vẻ mặt rõ ràng không tin vào những lời cô vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK