Lâm Sơ Nguyệt đi ra khỏi bệnh viện định bắt taxi thì bỗng nhiên có một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, Tiêu Nhất Minh bèn lên tiếng:
“Lên xe đi.”
Lâm Sơ Nguyệt chần chừ một chút rồi quyết định lên xe.
Sự xuất hiện bất ngờ của Tiêu Nhất Minh khiến cô hơi nghi ngờ, cô nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, anh ta cũng phát giác ra điều đó, bèn cất tiếng:
“Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Cô không khách khí hỏi ngay:
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
“Vì anh theo Lưu Hạ tới đây.” Anh ta trả lời.
Lâm Sơ Nguyệt lấy làm lạ, chẳng lẽ là Tiêu Nhất Minh biết chuyện cô ta có con với Thế Tu ư? Anh ta một lần nữa nói đúng những gì mà cô đang nghĩ.
“Anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, bao gồm cả việc Lưu Hạ lừa dối anh, có con với Thế Tu.”
Anh ta nhắc lại, thái độ rất đỗi bình thản, ánh mắt cũng chẳng biến chuyển gì, Lâm Sơ Nguyệt càng cảm thấy khó hiểu, chẳng phải trước đây anh ta rất yêu Lưu Hạ hay sao?
Tiêu Nhất Minh liếc nhìn cô một cái, bắt gặp đôi mắt long lanh đang nhìn mình đầy tò mò, anh ta bỗng nhiên mỉm cười, anh ta cảm thấy thật buồn khi nhận ra sự thật này quá muộn.
Sự thật rằng người mà anh ta yêu là Lâm Sơ Nguyệt chứ không phải là Lưu Hạ, vậy mà anh ta đã bị cô ta che mắt suốt mấy năm nay.
“Sơ Nguyệt, thực ra trước đây anh từng bị rắn cắn, lúc đó chính em đã cứu anh, không biết em có còn nhớ hay không?”
Anh ta nói xong, ánh mắt lại nhìn tới cô, Lâm Sơ Nguyệt nhớ chuyện đó nhưng cô lại lắc đầu:
“Em không nhớ nữa.”
Vẻ mặt của anh ta lộ ra sự tiếc nuối, nhưng rất nhanh thay bằng nụ cười:
“Không sao, chuyện xảy ra cũng lâu rồi, em không nhớ cũng đúng.”
Cô không hiểu sao anh ta đột nhiên nhắc tới chuyện này, tâm trí của Lâm Sơ Nguyệt hiện tại như trống rỗng, cảm xúc mệt mỏi và buồn bã bao trùm khắp cơ thể cô, sau khi lấy máu xong cơn chóng mặt càng thêm nghiêm trọng.
Lâm Sơ Nguyệt tựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bất chợt vì quá mệt mà thiếp đi lúc nào không hay. Tiêu Nhất Minh thấy cô đột ngột im lặng, lúc anh ta quay sang nhìn đã thấy cô nhắm mắt, hơi thở sâu dần đều.
Đèn xanh phía trước chuyển thành màu đỏ, anh ta liền cho xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn, Tiêu Nhất Minh chăm chú ngắm cô, đồng tử dần dần tối lại, yết hầu động nhẹ một cái, anh ta khẽ gọi tên cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt ngủ rất say, chẳng có phản ứng gì. Tiêu Nhất Minh cởi dây an toàn ra rồi chậm rãi rướn người về phía cô.
Khi đôi môi anh ta chỉ cách đôi môi đỏ mọng của cô vài mi li met thì đèn đỏ bất ngờ chuyển sang màu xanh, mấy chiếc xe phía sau thấy anh không lái đi, bèn ấn còi inh ỏi.
“Bíp!”
Tiêu Nhất Minh giật mình, Lâm Sơ Nguyệt quay đầu sang hướng khác ngủ tiếp, anh ta quay trở lại ghế lái, nhanh chóng nhấn chân ga rời đi. Xe ô tô tới một khách sạn lớn, Tiêu Nhất Minh liền bế cô lên phòng, Lâm Sơ Nguyệt không hề biết gì cả cứ thế bị anh ta mang vào phòng ngủ lúc nào không hay.
Anh ta nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ánh mắt nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó đưa tay ra chạm vào khuôn mặt cô.
“Sơ Nguyệt…” Tiêu Nhất Minh khẽ thầm thì.
Tiêu Nhất Minh vuốt ve gò má cô, ngón tay từ từ di chuyển tới đôi môi đỏ mọng, sau đó lướt xuống cần cổ trắng ngần. Lâm Sơ Nguyệt khẽ “ưm” một tiếng, cô quay người ôm lấy cái gối bên cạnh, Tiêu Nhất Minh nhìn chằm chằm vào cái khoá kéo sau lưng cô, hơi thở dần rõ rệt hơn, anh ta chạm vào dây kéo rồi kéo nó xuống….
Tấm lưng mịn màng trắng ngần lộ ra dưới mắt anh ta, yết hầu Tiêu Nhất Minh lên xuống mấy cái, máu nóng dường như dồn hết xuống nơi giữa hai chân.
Thấy Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, anh ta càng nổi lên ham muốn, bàn tay chạm vào làn da cô từng chút một một cách say mê và chậm rãi…Tiêu Nhất Minh luồn tay vào trong váy cô, sờ vào bắp đùi trắng nõn mềm mại, hơi thở của anh ta dần gấp gáp, đôi môi anh ta hạ xuống lưng cô, rồi đến gáy, sau cùng là đùi…
Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới có phản ứng, nhưng đầu cô rất đau, hai mí mắt cũng nặng như đeo chì khó mà mở lên nổi, cơ thể không còn chút sức lực nào, chỉ có thể bật ra tiếng nức nở khe khẽ…
Tiêu Nhất Minh cảm giác như bị ai đó chạm vào trong tim, anh ta ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, đôi môi ấm nóng kề sát vành tai cô rồi nói:
“Sơ Nguyệt, anh yêu em…”
Đột nhiên, Lâm Sơ Nguyệt đáp lại anh ta, nhưng lời nói ra lại khiến cả người anh ta như tơi xuống hầm băng.
“Thế Tu…”
Ở trong vòng tay của Tiêu Nhất Minh mà cô lại gọi tên một người đàn ông khác, anh ta vừa đố kỵ, vừa đau lòng, hành động phút chốc trở nên thô bạo, nháy mắt chiếc váy của cô đã bị anh ta xé rách rồi ném xuống đất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK