“Được rồi, bà đã dặn bác sĩ Triệu rồi, nếu cháu cảm thấy trong người không khoẻ hay có vấn đề gì thì nói ngay với ông ấy nhé..”
“Vâng.”
Lão thái thái quay ra phía sau, lớn tiếng gọi Lâm Sơ Nguyệt vào:
“Vào đây đi!”
“Đây là người hầu bà thuê cho cháu, cô ta sẽ chăm sóc cho cháu, có vấn đề gì thì cứ nói cho bà biết.”
Một trong những điều kiện mà lão thái thái đặt ra là Lâm Sơ Nguyệt không được nói cho anh biết cô là vợ của anh mà chỉ là người hầu mà thôi, nếu không thì bà sẽ không đồng ý cho cô
bên cạnh chăm sóc anh, ánh mắt Tiêu Thế Tu bỗng nhiên thâm trầm, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu, lão thái thải nghiêm giọng nói:
“Từ bây giờ cô phải gọi Thế Tu là thiếu gia, nhớ chưa?!”
“Vâng.”
Lâm Sở Nguyệt cắn răng nhẫn nhịn, lão thái thái bấy giờ mới cười, đặt một tay lên vai anh rồi
nói:
“Vậy Thế Tu, bà về đây, có chuyện gì phải nói cho bà ngay đấy.”
“Vâng bà nội...”
Tiêu Thế Tu định tiễn bà ra ngoài cửa nhưng lão thái thái nói không cần, đợi bà đi hẳn thì anh mới nhìn Lâm Sơ Nguyệt mà nói:
“Cô cũng khá quá nhỉ? Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thuyết phục được lão thái thái để bên cạnh tôi, thế này thì hợp lý quá không sợ bị đàm tiếu rồi, vì bây giờ có ai hỏi thì cô chỉ cần trả lời là người hầu của tôi mà thôi.”
Anh đã suy nghĩ cô là vợ anh như lời thư ký Kim nói, nhưng đó là trước khi lão thái thái nói rằng cô là người hầu bên cạnh anh. Tiêu Thế Tu tưởng người phụ nữ trước mặt này không có mục đích gì, nhưng anh đã lầm, nếu là vợ thì sao lão thái thái lại chấp nhận để có làm người hầu? Tiêu Thế Tu xâu chuỗi lại mọi chuyện, cuối cùng bật cười thành tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, đúng là tôi đã xem thường có quá rồi, cô nghĩ dùng ánh mắt ngây thơ đó để lừa tôi được hay sao? Mục đích của cô là muốn tiếp cận tôi, vì tiền? Vì danh tiếng? Đúng không?”
Tiêu Thế Tu vươn tay ra bóp chặt khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, thanh âm và ánh mắt lạnh lùng không có chút hơi ấm, cũng không có tình cảm. Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận từng cơn đau buốt đang nhói lên trong tim, với tính cách của anh thì có giải thích cũng vô ích, mà cô cũng chẳng quan trọng nữa, ở bên cạnh anh với danh nghĩa nào cũng được miễn là khiến anh nhớ lại mọi chuyện.
“Anh muốn nghĩ em như thế nào cũng được.” Lâm Sơ Nguyệt đáp.
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự kiến mà anh đang nghĩ, Tiêu Thế Tu tưởng rằng cô sẽ phủ nhận chứ? Đồng tử anh thầm tối lại, một nỗi bực dọc không tên bỗng nhiên dâng lên trong lòng anh một cách khó hiểu, ngón tay anh nắm chắc cằm cô, đôi môi mỏng bất chợt hạ xuống ngậm lấy cánh môi cô hôn ngấu nghiến như trừng phạt. Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, trong lòng vừa ngại vừa hồi hộp, nụ hôn của anh bá đạo như thế nhưng cô không bài trừ, mỗi lần ở trong vòng tay anh là trái tim cô đập nhanh khôn tả, cảm giác này chỉ có khi ở bên cạnh anh, còn khi bị Tiêu Nhất Minh chạm vào thì cô chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi...Lâm Sơ Nguyệt vòng hai cánh tay của mình qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Tiêu Thế Tu mở mắt nhìn cô, tay lớn chợt thò vào trong váy cô thử xem phản ứng của cô thế nào. Lâm Sơ Nguyệt khẽ run lên mấy cái, hai hàng mi dày như cánh bướm lay động nhẹ, nhưng cô không đẩy anh ra mà cũng không phản kháng, mặc nhiên để anh ăn đậu hũ của mình.