Mục lục
Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em không sao.” 

Nhìn thấy anh mọi nỗi đau trên người có như tan biến, lúc nãy cô còn tưởng mình nhìn lầm, không ngờ anh thật sự quay trở về rồi. 

Lâm Sơ Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, khoé mi bấy giờ mới rưng rưng nước mắt. Tiêu Thế Tu bây giờ mới nhẹ nhõm, anh về cô đặt ngồi lên đùi, không màng ánh mắt của mọi người xung quanh, nâng khuôn mặt cô lên xem xét kĩ lưỡng. 

Không có dấu tay nhưng tay và chân lại bị xước xát, đặc biệt là bàn tay bị thâm tím cả lại. 

“Là Lâm Phỉ Thuý làm sao?” Anh hỏi, giọng nói lạnh đi. 

Cô bất ngờ, sao anh lại biết? Lâm Sơ Nguyệt gật đầu. 

Tiêu Thể Tụ xót xa, dịu dàng lau đi giọt nước mắt dưới mi cô, yêu chiều hôn lên đôi môi cô một cách dịu dàng nhất có thể. 

Anh cảm nhận được sự run rẩy ở cơ thể cô, Tiêu Thế Tu vuốt ve gò má mềm mại, trầm giọng nói: 

“Để em phải chịu thiệt thòi rồi.” 

Cô lắc đầu: 

“Em không sao. May mà con không sao.” 

Cô xoa xoa bụng của mình, cảm thấy đây đúng là kỳ tích. Tiêu Thế Tụ ôm chặt cơ thể nhỏ bé vào lòng, vuốt tóc cô: 

“Tôi sẽ không bao giờ để em rời xa mình nữa.” 

Anh hiểu được cô đã chiếm một vị trí trong trái tim anh rồi, không ai có thể thay thế được. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng mặt nhìn anh, cảm nhận trong mắt anh có tình cảm dành cho mình. 

“Thể Tu...anh nhớ ra rồi à?” 

Giọng cô hơi run rẩy, Tiêu Thế Tu lắc đầu, cô lại hụt hẫng, những câu nói tiếp theo của anh đã làm tâm tình cô dậy sóng: 

“Lâm Sơ Nguyệt, tôi thích em.” 

“Anh nói gì...?” Mắt cô hơi mờ đi. 

Tiêu Thế Tu một lần nữa dùng ngón tay lau khô nước mắt cô. 

“Tôi nói là tôi thích em.” 

Một lần nữa... 

Cho dù anh có quên đi bao nhiêu lần nữa thì tình cảm anh dành cho cô sẽ không bao giờ thay đổi. 

Tựa như đây là định mệnh của hai người không gì có thể chia cách. 

Lâm Sơ Nguyệt xúc động, hai tay choàng qua cổ anh ôm chặt, vùi mặt vào hõm vai anh, tham lam vòng tay vững chãi ấy. 

Tiêu Thế Tu VỖ VỖ lên lưng cô, khoé miệng khẽ nở nụ cười: 

“Đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng đấy.” 

Cô nghe lời anh kìm chế dòng nước mắt của mình lại, Tiêu Thế Tu nâng cằm cô lên đặt lên trên đó một nụ hôn thật ngọt ngào, bao nỗi buồn đau như được xoa dịu và bù đắp, nụ hôn đầy dịu dàng nâng niu cô như báu vật.. 

Tiêu Thế Tu cùng cô kiểm tra toàn bộ một lần nữa, ngoài những vết thương ngoài da thì không có gì đáng ngại, thai nhi bị động nhẹ nhưng vẫn ổn, không có gì đáng lo ngại. Lúc này anh mới an tâm, hai người ra khỏi phòng khám, Lâm Sở Nguyệt chợt nhớ tới Đậu Kiêu nhưng anh ta đã bỏ đi mất rồi. 

“Em tìm gì thế?” 

“Em tìm Đậu Kiêu, hình như anh ta đi rồi, Thế Tu, đều tại anh hết, tự nhiên xông vào đánh người ta.” 

Cô trách anh, Tiêu Thế Tu bế bổng có bằng hai tay, cô giật mình ôm choàng cổ anh. 

“Được rồi, anh sai, để anh sai người đi xin lỗi anh ta là được chứ gì.” 

Lâm Sơ Nguyệt tủm tỉm cười, ngại ngùng vùi mặt vào hõm vai anh, Tiêu Thể Tu đặt cô vào trong xe rồi cẩn thận cài dây an toàn vào trở về nhà. 

Ngô quản gia thấy anh đưa cô trở về bình an thì thầm thở phào nhẹ nhõm, anh bảo ông ta nấu cháo rồi lại bế cô đi lên lầu. 

“Em tự đi được mà.” 

Anh đặt cô ngồi lên giường, sau đó vào trong phòng tắm mở nước đầy bồn. 

Tiêu Thế Tu lại bế cô vào phòng tắm, vươn tay muốn cởi bộ quần áo bệnh nhân trên người cô ra. 

“Anh làm gì thế?” Lâm Sơ Nguyệt gia tay anh lại. 

“Tắm cho em” Anh thản nhiên đáp lời, hai tay tiếp tục cởi đồ. 

“Em tự tắm được.” Cô đầu có bị thương nặng, chỉ bị xây xát ngoài da thôi. 

“Không được, ngoan nào, nghe lời” 

Tiêu Thế Tu dứt khoát nói, sau đó cởi bộ quần áo trên người cô xuống...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK