"Sư phụ. Con..."
"Con không cần nói gì nữa. Trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi xử lý sạch sẽ vết thương. Ta sẽ bảo người chuẩn bị đồ ăn trưa cho con. Tối chúng ta nói tiếp." Không để Minh Nguyệt kịp nói thêm gì Vương lão đã cắt ngang ý muốn nàng trở về trước.
"Vâng. Tạm biệt hai vị sư phụ, con trở về trước. Tối con sẽ tới gặp hai người" Quả thật hiện tại nàng cần phải nghỉ ngơi để thu xếp lại mớ hỗn độn trong đầu bây giờ. Tin tức này thật sự rất khó tiếp thu.
Sau khi bóng lưng Minh Nguyệt hoàn toàn rời đi hai vị sự phụ không khỏi nhìn nhau thở dài.
"Lão Vương, chuyện này thật sự có thể giải quyết như vậy được sao" Sư phụ Lăng Huyền không khỏi hỏi lại Vương lão. Ông nghĩ sự việc không hề đơn giản như lời lão Vương nói với nha đầu.
"Ta cũng không biết. Chuyện này thật sự nghiêm trọng. Nếu đơn giản vậy thì hai thanh bảo kiếm này cũng không thể coi là tuyệt thế báu vật trong thiên hạ nữa. Ta cũng không biết phải giải quyết như nào nữa." Vương Hoàng thở dài trả lời lại câu hỏi. . Truyện Quan Trường
"Vậy sao ngươi lại nói với con bé như vậy. Nếu con bé biết ngươi đang lừa nó thì sao" Quả nhiên ông đoán không sai. Việc này không hề đơn giản chút nào. Truyền thuyết về bảo vật quả nhiên không theo lẽ thường.
"Không làm vậy thì biết sao được. Ngươi cũng nhìn thấy đó. Con bé đã động lòng với tên phu quân hờ kia của nó. Qua thái độ là thấy được nha đầu cố chấp này sẽ không từ bỏ. Nếu nói thật ta sợ con bé sẽ suy nghĩ nhiều. Thôi thì còn nước còn tát. Chắc chắn sẽ còn có cách." Khổ thân tiểu đồ đệ của họ. Từ khi ông nhận nha đầu này về cuộc sống của nó chưa từng có thời gian yên bình mà trôi qua. Thật là đau lòng, chỉ nghĩ thôi mà tâm can lão Vương như muốn hỏng bét.
"Thôi thì tới đâu hay tới đó. Ê lão già, ngươi thử nghĩ xem liệu có còn ghi chép hay thư tịch gì đó liên quan tới huyết chú mà nha đầu trúng phải hoặc lai lịch gì đó của Nhật Nguyệt kiếm không?"
"Thư tịch ư? Khả năng sẽ có. Đi ta với ngươi cùng đi tìm. Chẳng phải trên núi còn năm vị sư thúc kia sao. Chúng ta lên tìm họ hỏi chuyện. Biết đâu các lão nhân gia sẽ biết" Nghe gợi ý của Lăng Huyền, Vương Hoàng lập tức phấn trấn tinh thần trở lại.
Đi...
Như tìm thấy hy vọng hai lão nhân lao nhanh như bay đi lên đỉnh Thất Phong tìm năm lão tổ. Trước khi đi còn không quên dặn dò dược đồng chuẩn bị cơm trưa cho tiểu đồ đệ nhà mình.
Ở Thanh Trúc viện Minh Nguyệt đã trở về tới căn phòng trước đây nàng từng ở. Vẫn là bài trí như trước đây không hề thay đổi. Mọi thứ vẫn sạch sẽ gọn gàng không chút bụi bẩn.
Vừa đi vào cửa Tiểu Bạch đang nằm chơi với mấy lá trúc khô ở ngoài sân thấy Minh Nguyệt trở về lập tức vui vẻ chạy tời cà vào vạt áo của nàng.
"Tiểu Bạch đừng nghịch. Hôm nay ta rất mệt không có thời gian chơi với ngươi..." Đáp lại phản ứng của Tiểu Bạch chính là giọng nói đầy mệt mỏi của nàng
Tiểu Bạch đang hưng phấn nghe thây chủ nhân mệt mỏi như vậy cũng không ồn nào nữa mà rất thành thật đi theo nàng về phòng. Nó còn rất biết điều mà chạy lên trước đẩy ra cửa phòng cho nàng đi vào.
Bước vào phòng quen thuộc tới trước hộc tủ lấy ra vài bình dược và chút băng gạc sau đó Minh Nguyệt trở lại bàn để xử lý vết thương. Tiểu Bạch thấy chủ nhân bận rộn cũng rất ngoan ngoãn nằm im cạnh bàn không ồn ào.
Kéo xuống vai áo lộ ra bở vai trắng nõn mảnh khảnh Minh Nguyệt bắt đầu xử lý vết thương. Vết thương không sâu nhưng do trước đó nàng chỉ xử lý sơ qua nên máu khô vẫn còn bám lại ngay miệng vết thương. Lấy chút rượu mạnh chuyên khử trùng vết thương đổ ra một tấm khăn sạch sẽ cẩn thận lau sạch vết máu khô còn sót lại. Sau đó bôi lên một chút kim sang dược để vết thương mau khô tránh nhiễm trùng rồi lấy vải sạch băng bó lại. Sau khi xử lý sạch sẽ vết thương liền thu dọn qua đống bình sứ linh tinh rồi cất lại vào hòm.
Đi về phía giường nằm xuống nhưng không thể nào chợp mắt được. Tất cả trong đầu bây giờ chỉ quanh quẩn chuyện nàng chỉ còn sống được có năm năm.
Năm năm...
Thật sự quá ngắn. Chẳng lẽ duyên phận giữa Phượng Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn chỉ có vậy thôi sao? Rõ ràng hai người đã thành thân nhưng thời gian bên nhau thì ngắn mà xa cách dài. Khi Minh Nguyệt nhận ra được tấm lòng của mình thì đã bỏ lỡ mất ba năm. Nay lại biết tin bản thân chỉ có thời gian năm năm nàng thật sự có ý nghĩ hối hận. Tức giận bản thân sao không nhận ra sớm hơn.
"Tiểu Bạch, ngươi nói xem có phải ta đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện rồi hay không?Bỏ lỡ ta, bỏ lỡ hắn, bỏ lỡ ba năm thời gian..." Nằm nghiêng đầu nhìn vế phía Tiểu Bạch đang ngoan ngoãn nằm cạnh bàn nàng hỏi. Biết là nó sẽ không trả lời lại nàng nhưng nàng vẫn hỏi chỉ đơn giản muốn bày tỏ tâm sự.
Tiểu Bạch hai mắt nhìn nàng chưa đựng đầy khó hiểu. Hình như nó cũng cảm nhận được tâm trạng chủ nhân đang không vui. Nhẹ nhàng đứng dậy tiến về phía giường lấy đầu cọ nhẹ vào tay nàng như thể muốn an ủi. Nó không thể nói nên chỉ dùng cách này để cho nàng biết nó luôn bên cạnh nàng.
"Tiểu Bạch thật ngoan" Nhấc tay lên sờ sờ cái đầu lớn của Tiểu Bạch đứng ngay cạnh giường nàng nặng nề khép hai hàng lông mi lại. Tiểu Bạch cũng rất hiểu ý ngồi cạnh đó không rời đi.