Mục lục
Nhật Nguyệt Kết Duyên - Lãnh Minh Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạnh, thật sự rất lạnh, có cảm giác như đang chạm vào tảng băng vậy. Nàng bị chạm mà cảm giác không khác nào rơi xuống hầm băng.

Dãy giụa thoát ra khỏi vòng ôm của hắn nàng đứng thẳng trước người hắn hai tay nâng má hắn lên đối diện mặt mình. Nữ nhân đứng thẳng trước nam nhân đang ngồi trên giường nhưng cũng không cao hơn được bao nhiêu, thân hình nhỏ nhắn khi đứng chỉ cao hơn hắn một cái đầu.

Cúi xuống nhìn xem, sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch lạnh buốt. Nhan sắc cương nghị khiến cho nhân thần căm phẫn ngày nào bây giờ đã không còn. Thay vào đó là vẻ mặt tiều tụy thiếu sức sống. Nhìn kĩ mới nhận ra hình như hắn đã gầy đi rất nhiều, gương mặt bớt đi vài phần cuồng dã tùy ý nhiều thêm một phần mệt mỏi phong trần.


"Sao lạnh như vậy" không phải một câu hỏi mà là câu trần thuật, hàm ý hắn không được phép giấu diếm chuyện gì. Gương mặt nàng đầy lo lắng ánh mắt chứa đựng sự quan tâm rất rõ ràng.

Hành động nàng tự ý rời khỏi ôm ấp của hắn khiến cho mỗ nam không hài lòng, tuy cơ thể có khó chịu nhưng được ôm nàng hắn cũng nguyện ý.

Hai hàng lông mày cau lại nhìn vẻ mặt của nàng rồi lại nhanh chóng giãn ra, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Nàng đang quan tâm hắn, lo lắng cho hắn! Hắn rất vừa lòng sau đó chậm rãi lên tiếng trả lời nàng.

"Ta không sao, chắc là miệng vết thương lại vỡ ra thôi. Không đáng ngại, chỉ cần nàng cho ta ôm là sẽ không đau nữa" đau muốn mạng của hắn rồi nhưng vương gia của chúng ta vẫn không quyên muốn dụ dỗ lão bà nhà hắn một chút. Ai bảo nàng trốn hắn lâu vậy bây giờ hắn muốn tính cả vốn lẫn lời với nàng.

"Ngồi yên, ta không vui đùa với chàng. Để ta xem lại vết thương" nàng thật sự không hiểu được. Tại sao vết thương này của hắn lại thích làm khó nàng như vậy, trước đó nàng phải rất vất vả để kéo hắn về từ tay diêm vương. Bây giờ lại còn dám vui đùa trước mặt nàng.

Nói xong nàng luồn tay vào vạt áo hắn muốn cởi áo ra xem vết thương, thế nhưng áo chưa kịp cởi xuống thì tay nàng đã bị nắm lấy. Cái nắm tay lạnh nhất từ trước đến giờ nàng cảm nhận được sau khi sống lại.

"Nguyệt Nhi, nàng tha thứ cho ta được không. Chỉ cần nàng bỏ qua nàng muốn gì, làm gì ta đều đồng ý với nàng" Giọng nói thủ thỉ như đang cầu xin, thêm với thần sắc ốm đau của hắn lúc này. Nàng thật sự không nhẫn tâm từ chối, nàng cũng không muốn lừa dối cả bản thân mình nữa.

"Được. Ta bỏ qua cho chàng, bây giờ thì buông tay ra rồi ngồi yên đó để ta xem vết thương"

Sau khi nhận được đáp án mong muốn hắn cười nhạt một cái rồi mới buông tay nàng ra thành thật ngồi yên cho nàng kiểm tra lại vết thương. Trên đường ôm nàng về hắn đã biết vết thương vỡ ra rồi nhưng không quan tâm. Máu đã chảy ướt hết vạt áo nhưng hắn mặc y phục đen nàng không thấy được máu thấm ra ngoài. Nay thấy nàng quan tâm hắn như vậy mới cảm giác được đau như muốn đòi mạng.

Tấm băng trắng trước ngực đã nhuộm hoàn toàn sang màu đỏ, vạt áo trước ngực cũng thấm đầy máu tươi. Nhìn thấy tình trạng này nàng không khỏi trợn mắt nhìn hắn, không biết tên này da thịt bằng sắt hay sao mà không biết giữ gìn. Mới đầu chỉ là một vết thương bình thường không nặng không nhẹ mà bây giờ bị hắn tàn phá không khác gì phải chịu cực hình nữa rồi.

Phẫn nộ vậy nhưng tay nàng vẫn không dừng lại nhanh chóng tháo luôn tấm băng gạc dính đầu máu kia ra để xử lí vết thương. Vết thương vỡ đi vỡ lại nhiều lần như vậy chắc chắn đã nhiễm trùng rồi.

Quả như nàng đoán, sau khi tháo hết băng vải xuống lộ ra miệng vết thương dữ tợn, sưng đỏ cả một mảng lớn. Máu đen đỏ lẫn lộn chảy ra còn kèm theo cả mủ vàng. Hay lắm, nhiễm trùng nằng tới vậy, nếu không xử lý kịp thời cái mạng này của hắn chắc chỉ còn một nửa.

Nhíu mày một cái nàng quay ra góc lều lấy hòm thuốc nhỏ của nàng quay lại xử lý vết thương cho hắn.

Lấy trong hòm ra một bộ ngân châm dạng nhỏ nhanh chóng tiêu độc dưới ngọn lửa rồi châm xuống vài ***** ** quanh vết thương để cầm máu và giảm đau nếu không khi xử lý vết thương sẽ đau chết hắn. Nàng mới không nỡ đâu. Sau đó lấy trong bọc ra một con dao nhỏ chuyên dụng, lưỡi dao nàng mô phỏng theo dao phẫu thuật thời hiện đại để thuận tiện rạch vết thương. Chất lượng tuy không tốt như dao mổ chuyên dụng nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với chủy thủ của thời đại này.

Tay phải cầm dao, tay trái giữ vết thương mắt không chớp lấy một cái, lưỡi dao hạ xuống một cách rứt khoát không do dự. Nhanh chóng rạch miệng vết thương để máu tụ chảy ra, phần hoại tử quanh miệng vết thương cũng nhanh chóng được loại bỏ sạch sẽ. Trong suốt quá trình mắt nhàng không chớp lấy một cái. Hắn ngồi đó nhìn toàn bộ quá trình nàng xử lý mặt cũng không nhăn một cái, tuy đã giảm đau nhưng quá trình xử lý không mấy nhẹ nhàng này cũng đủ đau cho người bình thường kêu cha gọi mẹ rồi. Đáng tiếc Hàn vương gia của chúng ta không phải người bình thường, đến một cái nhăn mày dư thừa còn không có thì đừng nghĩ nghe thấy hắn kêu la.


Vết thương xử lý đã không sai biệt lắm, nhưng có vẻ máu tụ bên trong còn chưa chảy ra hết. Nhìn một chút nàng liền cúi xuống dùng miệng hút máu ra. Bình thường nàng sẽ dùng nội lực đẩy máu ra nhưng nàng vừa bị nội thương, nội lực tán loạn không thể dùng được. Vậy chỉ dùng cách nguyên thủy nhất này thôi.


Ngay khi đôi môi ấm áp của nàng chạm vào thân thể hắn lập tức căng thẳng không dám động đậy. Thấy hắn căng thẳng vậy nàng đành lên tiếng nhắc nhở. "Thả lỏng, để ta hút máu bầm ra ngoài, nếu không cái mạng của chàng ta không dám đảm bảo"


"Được" đáp lại nàng một tiếng đơn giản hắn thật sự thả lỏng cơ thể để nàng dễ bề hành động. Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm nhổ ra, tới ngụm thứ năm máu mới có màu bình thường.


Sau khi xử lý ổn thỏa nàng cầm một lọ thuốc bột màu trắng đổ lên vết thương rồi lấy ra một cuộn băng vải mới sạch sẽ băng lại cho hắn. Vừa ngẩng đầu lên định gọi hắn mặc lại y phục thì bất ngờ cổ bị kéo xuống....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK