Đôi tay nhẹ nhàng nâng lên ôm lấy cổ hắn trúc trắc đáp lại. Sống hai đời người lần đầu tiên nàng chủ động hôn một người như vậy. Đúng là tay mơ trong chuyện này. Trong khi hôn nàng còn không cẩn thận mà cắn vào lưỡi hắn.
Thấy nàng đáp lại hắn như có thêm động lực đẩy cho nụ hôn này càng sâu hơn. Tới tận khi mặt nàng nghẹn đỏ lại như sắp tắt thở vì thiếu dưỡng khi hắn mới tha cho nàng. Khi hai đôi môi tách nhau ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc vương theo đầy ái muội.
"Phượng Minh Nguyệt, ta yêu nàng!" hai tay nâng mặt nàng lên, bốn mắt nhìn nhau hắn trịnh trọng nói ra sáu chữ, chỉ có sáu chữ ít ỏi nhưng chứa đựng trong đó là tất cả tình cảm hơn ba năm nay của hắn dành cho nàng.
Nàng nhìn hắn rất lâu, rất lâu cứ nhìn chăm chú như vậy cũng không đáp lại, cũng không nói thêm gì cả. Hai người một đứng một ngồi chứ giữ nguyên tư thế như vậy nhìn nhau rất lâu, trong mắt chỉ có đối phương.
Được một lúc nàng là người hành động chấm dứt bầu không khí khó hiểu này giữa hai người.
Nhẹ nhàng đặt xuống môi hắn một nụ hôn lướt qua, "Nghỉ ngơi sớm đi, ta ra ngoài hít thở không khí một chút, chàng nghỉ ngơi đi không cần đợi ta quay lại" nói rồi nàng dứt khoát quay ra bên ngoài, bước đi quyết đoán không hề quay đầu lại.
Hắn ngồi đó mà như hóa đá, rõ ràng vừa rồi hai người còn rất hòa hợp, tại sao chỉ trong nháy mắt nàng đã thay đổi trở nên khác thường như vậy. Đợi hắn phản ứng lại thì nàng đã đi xa rồi. Hắn muốn đuổi theo nhưng cũng lo lắng cho vết thương, nếu còn cậy mạnh chắc cái mạng này của hắn cũng đánh mất luôn. Vậy làm sao theo đuổi nàng nữa đây.
Nghĩ ổn thỏa hắn quyết định nằm xuống nghỉ ngơi, nếu không lát nàng quay lại sẽ không tha cho hắn. Nghĩ bụng hai người vừa mới làm lành chắc nàng sẽ không trốn hắn nữa nhưng hắn đâu biết rằng lần này nàng lại biến mất, không phải vài ngày hay vàng tháng mà là nhiều năm sau đó hắn cũng không tìm được nàng.
Nàng không dám đáp lại lời yêu của hắn không phải là không yêu mà nàng muốn mọi thứ chắc chắn mới bày tỏ lòng mình. Khi đó hai người có thể không cần lo nghĩ gì nữa. Chủ nhân của Phá Nhật kiếm vẫn chưa tìm được, có nghĩa là lời sư phụ nói vẫn chưa thể chắc chắn. Nếu như chuyện đó là thật thì nàng phải làm sao, Long Nhật Hàn phải làm sao. Nàng muốn giải quyết ổn thỏa mọi việc rồi sẽ trở về toàn tâm toàn ý với hắn.
Sau khi ra khỏi doanh chướng của hắn nàng cũng không đi luôn mà đứng cách đó không xa một lúc lâu, quay lại nhìn nơi hắn đang ở lần cuối nàng dứt khoát quay đi. Về tới doanh chướng hắn đã cho người thu xếp cho nàng cách đó không xa đơn giản để lại một bức thư cho hắn rồi nhanh chóng rời đi. Nàng biết có lẽ lần này hắn sẽ hận nàng không từ mà biệt, tình cảm của hai người vừa tốt lên một chút nàng lại biến mất không biết hắn sẽ điên rồ tới mức nào nữa. Không có cách nào khác nàng đành phải làm vậy. Đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa nàng sẽ giải thích sau.
Đi tới bìa rừng cách đó không xa nàng huýt sáo một cái. Một bóng trắng từ trong rừng rất nhanh lao tới trước mặt nàng. Không phải gì xa lạ hóa ra là tiểu Bạch Hổ năm đó trên đỉnh Thất Phong đã theo nàng xuống núi. Bình thường nàng đi tới đâu nó cũng sẽ theo đó cách nàng không xa. Một người một hổ như hình với bóng không rời.
Tiểu Bạch Hổ đi tới trước mặt nàng hơi khụy xuống, nàng liền ngồi lên lưng nó. Cũng lâu rồi nàng chỉ cưỡi ngựa không cưỡi hổ, do lần này nàng bị nội thương không tiện đi lại, cũng không dám cưỡi ngựa sợ kinh động tới ai đó nên đành ủy khuất nó làm vật cưỡi tiếp vậy.
"Tiểu Bạch, về sơn trang" vừa nói xong Tiểu Bạch đã lao vút vào rừng biến mất trong màn đêm như chưa từng xuất hiện. Hai bóng trắng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh làm cho người khác như có ảo giác họ đã tới đây.
Một đêm yên tĩnh trôi qua tới sáng hôm sau cả quân doanh bỗng trở nên náo loạn. Tất cả đều rơi vào tình trạng căng thẳng trước nay chưa từng có, dù có phải đối địch với quân địch họ cũng chưa từng lo lắng như hiện tại. Vì sao ư? Chính là chủ soái nhà bọn họ đang nổi điên muốn lật trời kia kìa.
Đêm qua do quá mệt hắn ngủ tới sáng không biết gì, sáng nay tỉnh dậy nghe thuộc hạ báo tin nàng cả đêm không hề trở về lại còn phát hiện ra bức thư nàng để lại.
Nội dung không cần đọc cũng biết được phần nào sao vương gia nhà bọn họ lại nổi điên đập phá rồi đó. Nội dung là như vậy
"Long Nhật Hàn, ta biết khi chàng nhận được lá thư này thì ta đã rời đi, chàng không cần tìm ta, cũng không cần lo lắng hay cho người đi tìm ta, chàng cũng biết khi ta muốn đi thì sẽ không dễ gì tìm thấy đúng không. Tha thứ vì ta không từ biệt chàng đã rời đi nhưng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Chuyện này nếu không thể hoàn thành thì hai ta không thể yên ổn những ngày tháng sau này. Sau khi ta làm xong việc sẽ quay lại tìm chàng. Nhớ kĩ đừng cho người tìm ta, chỉ phí công thôi. Đợi ta trở về sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho chàng. Phượng Minh Nguyệt lưu bút"
"Aaaaaaaaaaa...... Phượng Minh Nguyệt nàng giỏi lắm, vô tình, đồ thất tín bội nghĩa, vô lương tâm. Ta không bắt được nàng thì ta sẽ đổi thành họ Phượng" được, nàng rất vô tình, thật sự không một chút lưu luyến nào. Cứ như vậy lại trốn hắn lần nữa. Hắn thề lần này tìm được nàng sẽ không để yên nữa. Không thể sủng nàng mãi được.
Bực tức là vậy nhưng hắn vẫn cẩn thận gấp lá thứ nàng để lại cẩn thận bỏ vào ngực. Sau đó hạ lệnh toàn quân chuẩn bị, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh trở về thu thập nàng. Không thể để nàng nhởn nhơ trêu đùa hắn mãi như vậy.