Suốt nửa tháng qua Minh Nguyệt chỉ ở trong Thanh Trúc viện không hề đi ra ngoài. Trong thời gian này nàng cũng đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện. Không còn cố chấp như lúc đầu nữa.
Nếu như các vị thái sư thúc đã đánh đổi cả sinh mệnh để cứu nàng thì tại sao nàng lại phải tự hành hạ bản thân chứ? Như vậy chẳng phải là phụ tấm lòng của họ đối với nàng hay sao?
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt Minh Nguyệt quyết định sẽ xuống núi. Nàng đã ở đây gần bảy tháng. Trong suốt thời gian này không hề tiếp nhận một chút tin tức nào từ bên ngoài. Không biết mọi chuyện ngoài đó đã sao rồi? Vậy nên cũng tới lúc rời đi để xử lý mọi việc rồi.
Trước khi đi Minh Nguyệt cũng không quên tới chào tạm biệt các vị Thái sư thúc.
" Thái sư thúc, Nguyệt Nhi phải rời đi rồi. Sau khi hoàn thành xong mọi việc con sẽ về thăm mọi người. Được không."
Như đáp lại lời nói của nàng một cơn gió nhẹ thổi qua như muốn xoa dịu thân thể nhỏ bé đang quỳ nơi đó.
"Con biết mọi người vẫn luôn ở đây..." Hai hàng lệ không kìm được mà bắt đầu rơi xuống. Tuy đã chấp nhận sự thực là bọn họ không còn nữa nhưng mỗi khi nghĩ tới các vị Thái sư thúc vì nàng mới như vậy không khỏi đau lòng.
Lại thêm một cơn gió thổi qua, khẽ mơn man qua gò má như muốn giúp nàng lau đi những giọt lệ còn đọng lại.
Cố gắng hít thở vài lần để khống chế lại cảm giác đau thương trong lòng. Nàng đưa tay gạt đi giọt lệ còn vương trên khóe mi rồi nở một nụ cười thật tươi nói:
"Mọi người đừng lo. Con sẽ không khóc nữa. Nguyệt Nhi của mọi người rất tốt. Xin hãy yên tâm. Sau này con sẽ về thăm mọi người. Đưa cả chàng ấy về đây để mọi người thấy."
Nói xong nàng dập đầu ba cái trước bia mộ rồi đứng dậy dời đi. Trước khi xuống núi vẫn phải đi tạm biệt sư phụ. Trước đây nàng đi hay ở cũng chẳng ai quản vì vài ngày sau nàng sẽ lại trở về. Vài lần tới tạm biệt sư phụ Vương Hoàng đều nói nàng quá phiền phức lễ nghi.
Lần này xuống núi không biết tới khi nào mới có thể quay về. Cái mạng này của nàng tuy tạm thời được bảo toàn nhưng không biết khi nào sẽ lại phát chú nữa. Minh Nguyệt biết huyết sinh chú chỉ có thể giúp nàng tạm thời phong ấn đi huyết chú để kéo dài sinh mệnh. Nếu thật sự muốn giải chú vẫn cần tìm được chủ nhân của Phá Nhật kiếm.
"Lão Lăng, ngươi nói xem nha đầu đó đã hoàn toàn bình tĩnh chưa. Hôm trước gặp nha đầu này vẫn rất trầm mặc." Tay vừa hạ cờ Vương Hoàng không ngừng hỏi Lăng Huyền ngồi đối diện.
"Ngươi tò mò vậy không phải tới xem là tốt rồi sao. Hỏi ta sao biết được" Thả xuống bàn cờ một quân cờ Lăng Huyền lập tức đáp lại.
"Cũng đúng. Đánh xong ván cờ này chúng ta đi tìm nha đầu kia xem thế nào."
"Được. Hạ cờ"
"Sư phụ. Đang chơi cờ sao?"
Chưa đợi hai người đi tìm thì chủ nhân đã tìm tới cửa.
"Hả? Nha đầu con vừa nhắc đã tới. Chúng ta đang định lát sẽ đi thăm con đây." Vương Hoàng vừa thả quân cờ xuống khỏi tay đã thấy từ xa tiểu đồ đệ nhà mình đi tới liền trả lời.
"Đúng vậy. Rảnh rỗi hạ vài ván cờ cho khuây khỏa. Chúng ta còn vừa nói hạ xong ván cờ này sẽ qua thăm com." Lăng Huyền chuẩn bị hạ cờ nghe thấy tiếng nói liền quay lại đáp một lời rồi tiếp tục chăm chú vào bàn cờ của mình.
"Nào qua đây. Chúng ta không chơi nữa, nói chuyện với con." Nói rồi Vương Hoàng định cất bàn cờ đi nhưng đã bị Minh Nguyệt vừa đến kịp thời ngăn lại.
"Không sao. Hai người cứ tiếp tục. Con ngồi xem là được rồi."
"Nha đầu con từ khi nào lại hứng thú với kì nghệ rồi? Chẳng phải trước đây con rất ghét đánh cờ sao?" Lăng Huyền đang chăm chú nghiên cứu nước cờ nghe Minh Nguyệt muốn ngồi xem bọn họ đánh cờ liền hứng thú hỏi lại. Đồ đệ này của bọn họ cái gì cũng biết nhưng ngoài y thuật và kiếm pháp chưa thấy nàng chủ động như vậy. Nhất là đối với kì nghệ nhạt nhẽo buồn tẻ này của họ.
"Chính là muốn ngồi thưởng trà xem hai người đánh cờ nói chuyện phiếm." Nói rồi Minh Nguyệt liền ngồi xuống với lấy ấm trà tự châm cho mình một chén.
Vừa nhìn sang thấy thế cờ đang bị mắc nghẹn. Quân cờ đen trên tay sư phụ Vương Hoàng mãi vẫn không thể hạ xuống được. Nâng chén trà lên nhấp một ngụm Minh Nguyệt vui vẻ nhìn sư phụ mình đang bị vây giữa nước cờ không thể hạ xuống được.
"Quái lạ. Tại sao lại như vậy chứ..." Vương Hoàng tay cầm quân cờ miệng vẫn lẩm nhẩm nhìn nước cờ của mình bị quân trắng vây quanh.
"Sao nào lão đầu. Không thể hạ được rồi sao, chấp nhận thua đi thôi." Lăng Huyền ngồi đối diện nhìn vậy liền cười vui vẻ.
"Sư phụ. Con có thể hạ cờ sao?" Minh Nguyệt không nhẫn tâm nhìn sư phụ mình vò đầu bứt tóc suy tư đau khổ vậy liền lên tiếng muốn thử.
"Con? Con?" Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng hỏi lại.
Nhìn thấy phản ứng của hai người nàng chỉ cười cười gật đầu tỏ ý đúng vậy.
"Được. Vậy con tới phá nước cờ này cho lão Vương đi."
"Sư phụ. Người nhìn này." Nói rồi Minh Nguyệt nhặt một quân cờ đen trong lọ lên rồi thả xuống bàn cờ. Thế cờ đang đi vào cửa tử nhanh chóng giữ được thế cân bằng.
Nhìn thấy nước cờ nàng hạ xuống Lăng Huyền không khỏi tán thưởng: "Hay, hay, quả thật nước cờ rất tuyệt." Nói rồi ngay lập tức hạ thêm một quân cờ trắng xuống giằng co tình hình.
Hạ đến nước cờ thứ ba quân trắng gần như đã rơi vào đường cùng bị quân đen từng bước ép sát.
Hai vị sư phụ gần như không tin vào mắt mình. Tiểu đồ đệ nhìn như không hứng thú gì với kì phổ này không ngờ lại có kì nghệ cao như vậy. Nếu ngay từ đầu người đánh với Lăng Huyền là nàng có thể ông đã thua lâu rồi.
"Nha đầu, từ khi nào mà kì nghệ của con lại tốt như vậy?" Gần như không thể tin được Vương Hoàng lập tức hỏi nàng.
"Chút tài mọn này sao? Là gia gia của con dạy đó." Vừa hạ cờ Minh Nguyệt vừa trả lời lại câu hỏi của Vương Hoàng.
"Lão đầu họ Phượng kia? Chẳng trách con lại giỏi như vậy." Biết được người dạy nàng chơi cờ là lão đầu tử họ Phượng nên Vương Hoàng cũng không thấy ngạc nhiên nữa. Có một người gia gia nghiện cờ như mạng vậy nếu kì nghệ không tinh chính là lừa người.
"Ta thua. Kì nghệ của ta quả thật không bằng con." Vừa hạ được thêm hai nước cờ Lăng Huyền đã vẫy cờ trắng xin hàng. Ông thật sự chơi không lại nàng. Chỉ cần ông hạ quân trắng xuống quân đen lập tức ép sát không cho cơ hội thở dốc.
"Haha, đáng đời. Ai bảo ngươi bao năm qua vẫn thắng ta chứ."
Tiếng cười vang lên từng hồi cuộc trò chuyện của ba sư đồ nàng cũng thật vui vẻ.