Mục lục
Nhật Nguyệt Kết Duyên - Lãnh Minh Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua không biết bao lâu. Cả gian mật thất vẫn chìm vào trạng thái tĩnh lặng như lúc ban đầu. Nơi này giống như chưa từng có ai đặt chân đến. Ở nơi góc khuất có một bóng người lờ mờ vẫn đang ngồi nhập tọa ở đó.

Người này không ai khác chính là Long Nhật Hàn sau khi tiếp nhận kiếm phổ vẫn giữ nguyên tư thế nhập tọa đó. Đến hôm nay đã là ba ngày.

Bỗng nhiên hai hàng lông mi đang nhắm nghiền ấy mở bừng ra. Trong mắt không hề có chút mệt mỏi hay khó chịu của việc ba ngày không ăn uống nghỉ ngơi. Thay vào đó là sự trong suốt thanh minh đầy phấn trấn.


Ba ngày cuối cùng hắn cũng nhớ được hết Phá Nhật kiếm thức. Tuy nhiên đây mới chỉ là khẩu quyết ban đầu. Muốn luyện được thành công Phá Nhật kiếm thức cần phải có thời gian luyện tập.

Đứng dậy thu kiếm vào, tiện tay phủi đi lớp bụi bám trên y phục rồi đi ra ngoài. Ở bên ngoài sư phụ Nam Cung Trúc Lâm vẫn đang chờ ở đó.

"Tiểu tử, con vẫn ổn chứ? Sao lâu vậy mới trở ra?" Sư phụ hắn đã chờ ở đây suốt ba ngày. Vì lo lắng cho đồ đệ ông liên tục canh giữ bên ngoài k dám rời đi.

"Sư tôn yên tâm. Đồ nhi không có chuyện gì. Chỉ là ở trong tiếp nhận kiếm phổ mất chút thời gian mà thôi. Trở về con sẽ từ từ kể cho người biết." Long Nhật Hàn vừa ra khỏi mật thất đã thấy sư phụ hắn chờ sẵn ở bên ngoài bèn lên tiếng giải thích. Hắn biết trong mấy ngày qua ông ở ngoài cũng lo lắng cho hắn không ít.

"Tốt, không sao là tốt rồi. Nào chúng ta về. Mấy ngày nay con chưa ăn gì. Phải trở về ăn uống nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ cần con không sao là vi sư yên tâm rồi" Mấy ngày qua Nam Cung Trúc Lâm ở ngoài quả thật lo lắng không ít. Ông chỉ có người đồ đệ duy nhất này, nếu hắn sảy ra chuyện gì bất trắc trong chính địa bàn của Nam Cung gia ông sẽ hối hận đến chết mất.

Và rồi hai sư đồ hắn liền trở về, trả lại cho nơi này sự yên tĩnh vốn có bao năm nay.

Vừa về tới nơi Nam Cung Trúc Lâm lập tức cho người chuẩn bị đồ ăn.Bây giờ đang là buổi trưa đang khoảng thời guan dùng bữa. Đối với người luyện võ như bọn họ vài ngày không ăn uống cũng không sao nhưng như vậy kéo dài sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Vậy nên là ăn uống đầy đủ vẫn là tốt nhất.

"Sư tôn, người về phòng trước. Đồ nhi xin phép trở về thay y phục. Lát con sẽ tới tìm ngài" Vài ngày không tắm rửa đối với một người sạch sẽ như hắn mà nói thật sự khó chịu. Cơm có thể chưa cần ăn nhưng trên người luôn phải sạch sẽ.

"Được, đi nhanh về nhanh. Vi sư tò mò muốn biết ba ngày qua trong mật thất con đã trải qua những gì"

"Đồ nhi xin lui"

Khoảng một canh giờ sau Long Nhật Hàn đã tắm gội sạch sẽ liền trở lại dùng cơm cùng sư phụ Nam Cung Trúc Lâm. Hai người vừa ăn vừa kể chuyện sảy ra ba ngày qua trong mật thất. Hắn ở trong đó tuy không thức được thời gian nhưng cũng biết trải qua khá lâu. Sau khi ra ngoài mới biết là đã trải qua ba ngày.

Sau khi nghe hắn kể sự việc sảy ra trong mật thất sư phụ Nam Cung Trúc Lâm không khỏi cảm thán "Không ngờ Nhật lão có thể để lại thứ lợi hại như căn mất thất kia. Sự việc đó quả thật vượt khỏi suy nghĩ của người bình thường. Đây cũng coi như là một loại thiên ý. Tất cả mọi chuyện sảy ra từ trước tới giờ đều có thể gọi là nhân duyên".

Sau khi dùng cơm xong hai sư đồ ngồi lại nói chuyện với nhau một lát rồi tới hậu viện luyện kiếm. Hơn mười năm trôi qua ông cũng tò mò không biết võ công của đồ đệ mình hiện tại thế nào. Năm đó hắn rời đi võ công cũng đã rất lợi hại nhưng chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi. Không đáng nhắc tới.

So vài chiêu với nhau Nam Cung Trúc Lâm nhận ra rằng võ công của Long Nhật Hàn đã tiến bộ rất nhiều. Hiện tại đã có thể đánh gần như ngang tay với người làm sư phụ là ông. Chưa kể tới hắn chưa hề dùng tới Phá Nhật kiếm thức nếu không người làm sư phụ như ông quả là có thể thua dưới tay chính đồ đệ của mình.


Hai người hăng say luận võ với nhau rất nhanh thời gian đã ngả chiều. Cũng là lúc nên trở về nghỉ ngơi và dùng bữa tối. Hai sư đồ luyện tập cả buổi ai đều mệt mỏi nhưng rất thoải mái. Lâu rồi họ mới được luận bàn với nhau như vậy. Tách nhau ra ra ai về chỗ người đó để nghỉ ngơi. Sau khi dùng xong bữa tối hắn đi lên giường ngồi xếp bằng xuống để xem lại kiếm phổ đã ghi nhớ trong ba ngày qua. Bất ngờ rằng hắn không nhớ được gì cả. Trong đầu như chưa từng tồn tại Phá Nhật kiếm thức. Không thể nào kiếm pháp đã ghi nhớ nay lại không nhớ được chút nào. Cố gắng nhiều lần hắn cũng chỉ lờ mờ nhớ được chút ít.


Mở bừng mắt ra đi xuống giường. Tới bàn ngồi xuống rót lấy một tách trà nhâm nhi. Hắn cố nhớ lại xem sai ở chỗ nào mà không thể nhớ ra được kiếm phổ.


Bỗng hắn ý thức được bản thân đã bỏ qua một điều quan trọng. Trước khi hắn rơi vào nhập định ở ba ngày trước loáng thoáng đọc được một câu "Luyện thành mới có thể rời đi" không lẽ đây chính là nguyên nhân hắn không nhớ ra kiếm pháp?


Lập tức đứng dậy quay lại giường cầm đi Phá Nhật kiếm. Hắn phải làm rõ xem suy đoán trong đầu hắn có đúng hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK