Ấy vậy mà việc sảy ra tiếp theo hoàn toàn vượt qua nhận thức của cả đám thổ phỉ này. Minh Nguyệt ngồi trên lưng ngựa thấy chúng khí thể hùng hổ lao tới chỉ nhếch đuôi mày một cái. Mắt không thèm chớp rút ra thanh kiếm treo ngay cạnh yên ngựa.
Phá Nguyệt kiếm ra khỏi vỏ đồng nghĩa với việc thấy máu chảy. Chỉ thấy tà bạch y lóe lên xoay tròn một vòng rồi hạ xuống cách vị trí ngựa đứng ba thước. Hơn mười kẻ lao tới đã có tới sáu người nằm bất động dưới đất. Tốc độ nhanh tới mức người phải ngã xuống mới thấy máu chảy ra. Một chiêu trí mạng tất cả đều cắt đứt yết hầu. Sáu người chết mà không kịp nhận rõ bản thân chết như thế nào. Bốn người kia nhìn thấy đồng bọn cứ như vậy chết đi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Tốc độ này cũng quá nhanh đi?
Tên thủ lĩnh đám thổ phỉ thấy tốc độ ra tay của nàng cũng ngạc nhiên không thôi. Nụ cười bỉ ổi đông cứng lại trên mặt. Không ngờ nữ nhân này nhìn yếu đuối mỏng manh mà võ công lại lợi hại như vậy. Không những không thấy sợ mà hắn càng thấy hứng thú hơn. Quyết phải đưa được tiểu cô nương này về làm áp trại phu nhân của hắn.
"Các huynh đệ, tất cả xông lên bắt lấy nữ nhân này cho bổn gia. Ai bắt được bổn đại gia trọng thưởng"
"Rõ, lão đại" Nhận được chỉ thi của tên cầm đầu tất cả đám thổ phỉ đều lao lên tấn công về phía nàng.
Quả là cơ hội tốt để luyện tập kiếm pháp. Từ khi Minh Nguyệt có được Phá Nhật kiếm thanh kiếm này chưa từng được uống qua máu người. Hôm nay đành lấy mạng mấy kẻ không biết sống chết này khai kiếm vậy.
Khi thấy cả đám người cùng cầm đao kiếm lao về phía nàng Minh Nguyệt lập tức nhấc kiếm lên rồi cũng lao về phía bọn chúng. Đao kiếm va chạm vào với nhau tạo ra nhưng âm thanh ma sát tới run người.
Bóng dáng màu trắng ở giữa đám người đầy đao quang kiếm ảnh đặc biệt trói mắt nổi bật. Không vội dùng một chiêu kết liễu như ban nãy mà nàng từ từ hạ thủ chơi trò mèo vờn chuột với mấy tên này. Kiếm pháp lâu ngày không sử dụng vừa lúc lấy bọn chúng ra để luyện tập.
Máu đỏ bắn tung tóe, tay chân đứt gãy vết thương trồng chất nhìn thật ghê rợn. Vậy mà không một ai chết cả đám người bị thương ngã xuống tiếng rên la vang vọng cả khu rừng.
Tên thủ lĩnh đứng xem nãy giờ thấy tình hình không ổn cũng bắt đầu biến sắc. Sức chiến đấu của nữ nhân này cũng thật đáng sợ. Một mình có thể địch lại gần trăm người mà không chút bị thương. Còn có thể đánh tới bọn họ hoa rơi nước chảy. Nhìn tình hình ngày càng bất lợi tên thủ lĩnh cuối cùng cũng chịu rút vũ khí chuẩn bị ra tay.
Vũ khí của hắn là một thanh liêm đao hình móc câu nhìn có vẻ quỷ dị. Thừa dịp Minh Nguyệt đang chuyên tâm chém giết hắn liền lao vào ý định đánh lén nàng từ phía sau. Tuy đang giao thủ trực diện nhưng giác quan của nàng trước giờ vẫn rất nhạy bén và cảnh giác. Cảm thấy có sát khí đằng sau lập tức trở mình tiếp chiêu.
Hai người lập tức so tới mấy mươi chiêu. Nhìn tên thủ lĩnh đám thổ phỉ này tướng mạo bỉ ổi nhưng võ công cũng không tệ. Có thể tiếp được mấy mươi chiêu của nàng. Cả đám thổ phỉ có tới vài trăm người hiện chỉ còn không tới hai mươi người không bị thương. Đám người thấy hai cau thủ so chiêu liền rất thức thời lùi ra xa.
Đánh tới gần trăm chiêu bỗng tên thủ lĩnh tung ra một loại phấn màu vàng rồi liêm đao nhanh chóng cắt phải tay trái của nàng.
Hai người nhanh chóng tách ra đứng đối diện nhau. Tuy một đao của hắn có thể làm nàng bị thương nhưng trên người hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Cả người chi chít miệng vết thương lớn nhỏ đều đang chảy máu. Vết thương không sâu không cạn đủ để thấy người ra tay chuẩn xác cỡ nào.
"Độc dược? Đáng tiếc cho ngươi ta không sợ độc dược" Sau khi đứng vững Minh Nguyệt liền ngước mắt lên nhìn tên thủ lĩnh kia khinh bỉ nói.
"Các hạ quả nhiên võ công lợi hại. Tại hạ bội phục. Nhưng các hạ giết nhiều huynh đệ của ta như vậy cũng nên để lại chút bồi thường đi chứ." Trên người hắn vết thương tuy nhiều nhưng sẽ không lập tức nguy hiểm đến tính mạng. Đúng là sơ xuất khi coi thường nữ nhăn này. Hại hiện tại thiệt hại nhiều huynh đệ như vậy.
"Ồ bồi thường, không biết các hạ muốn ta bồi thường gì?" Tựa tiếu phi tiếu nàng đáp lại tên thổ phỉ với giọng đầy trêu cợt.
"Để mạng ngươi lại" Nói rồi tên đó nhấc lên liêm đao lao về phía nàng lần nữa. Hắn dù có chết cũng phải kéo theo nữ nhân này đệm lưng.
"Không biết tự lượng sực. Vậy thì hãy trở thành vong hồn dưới kiếm của bổn thiếu chủ. Chết xuống đó cũng biết người giết ngươi là thiếu chủ Dược Môn." Chưa kịp để hắn kịp phản ứng lưỡi kiếm sáng bóng đã đi qua yết hầu tên thổ phỉ để lại một vệt máu đỏ tươi đặc biệt sạch sẽ.
Cái xác đổ xuống trong tư thế lao về phía trước. Tới lúc chết hắn mới hối hận bản thân đã đụng phải sát thần. Thiếu chủ Dược môn thần bí kia. Nếu biết trước người này ghê gớm vậy có cho mười lá gan hẳn cũng không dám đưa về làm áp trại phu nhân. Thế nhưng trên đời không có nếu như. Sau khi nhận thức được thì hắn đã phải xuống báo danh với Diêm Vương lão gia.
Cả đám thổ phỉ còn sống thấy lão đại bị giết như vậy mặt mũi trắng bệch không dám lộn xộn. Sợ rằng sát thần này sẽ ra tay giết người diệt khẩu.
"Lập tức cút khỏi đây, về giải tán sơn trại của các ngươi. Nếu để ta biết các ngươi còn lộng hành thì đừng trách. CÚT"
"Vâng vâng, đa tạ cô nương không giết..." Nói rồi cả đám bồng bế lôi kéo nhau chạy chối chết.
Trận đánh này cũng không ảnh hưởng nhiều tới Minh Nguyệt. Nàng đi về phía ngựa còn đứng đó nhảy lên ngựa rồi chạy về hướng Dược môn.