Vương Hoàng trong mắt tràn đầy nghi hoặc Bạch Hổ trông giữ cấm địa sao lại đi cùng đồ nhi của ông về đây. Ông ngước mắt nhìn nàng hỏi "Đồ nhi à sao nó lại đi theo con về đây vậy đáng ra bây giờ nó phải ở cấm địa mới đúng chứ".
"Hớ chỗ đó là cấm địa sao? ta đã vào rồi". Minh Nguyệt vô tư trả lời.
Hai lão sư phụ nghe xong mà sợ mất mật. Đồ đệ của họ vậy mà đã vào cấm địa rồi cái nơi mà chưa ai có thể đi ra đấy ư? Hai người nhìn nhau cảm thán "Đồ đệ của họ thật không bình thường mà".
"Vậy con nói cho chúng ta biết sao nó lại đi theo con về đây nào"- Nói rồi Vương lão chỉ tay về phía Bạch Hổ đứng sau hỏi nàng.
"Thì tại ta lấy đi vật nó trông giữ, nó ở đấy cũng chẳng làm gì nên ta bảo nó về đây với ta có vấn đề gì à" Thế rồi nàng giơ Phá Nguyệt Kiếm trong tay cho họ xem. Nàng vô tư trả lời mà khi nghe xong hai lão sư phụ mặt mày xanh mét.
"Ôi đồ đệ của các ông là quái vật gì thế này. Cấm địa dám vào mà bây giờ đến cả cấm vật trong đó cũng lấy ra không những vậy còn cho cả thủ hộ thú đi theo. Ôi lão thiên a ông còn để cho người ta sống hay không đây" Hai lão sư phụ lắm mồm của nàng lại cảm thán trong đầu
"Haiza đồ đệ của ta con có biết vì sao nơi đó được gọi là cấm địa không." Vương sư phụ hỏi nàng.
Nàng lại trả lời một cách hồn nhiên "không biết a"
Lão thở dài rồi nói tiếp. "Nào vào đây ngồi ta kể cho con về lịch sử của cấm địa vậy". Thế là lão kéo nàng vào nhà cả ba người cùng ngồi xuống bộ bàn ghế trong đình nghỉ ngơi.
Vương lão bắt đầu hồi tưởng lại.
"Trước đây từ rất lâu rồi môn phái chúng ta nhận được một nữ đệ tử. Bà ấy trời sinh thông minh nhưng lại không thích học y thuật mà lại đam mê kiếm thuật. Kiếm pháp của bà ấy luyện tới mức xuất thần nhập hoá. Trong một lần vào núi thám hiểm bà ấy gặp được kì ngộ và lấy được thanh kiếm mà con đang cầm "Phá Nguyệt Kiếm". Vốn là người yêu thích kiếm đạo lại có được Phá Nguyệt Kiếm nên kiếm pháp của bà ấy càng cao thâm. Kết quả bà ấy đã sáng tạo ra một bộ kiếm pháp tên "Phá Nguyệt kiếm thức".
Sau này bà ấy gặp được sư tổ của lão Lăng ông ấy cũng là một kiếm sĩ. Hai người tâm đầu ý hợp nên quyết định lui về sống ẩn dật và để lại thanh kiếm Phá Nguyệt cho môn phái.
Nhưng có một điều lạ là từ sau khi bà ấy đi không có ai trong môn phái chúng ta có thể khống chế được Phá Nguyệt kiếm nữa. Đã có rất nhiều người thử nhưng kết quả là bị tẩu hoả nhập ma. Chỉ cần chạm vào thanh kiếm là thần trí rối loạn. Các vị trưởng lão không biết làm thế nào nên quyết định cho đệ tử đi mời bà ấy về hàng phục thanh kiếm lần nữa.
Sống ẩn dật nhiều năm không muốn động tới đao kiếm nữa nên bà quyết định phong ấn nó lại trong cấm địa chờ người có duyên. Và để Bạch Hổ ở lại đó canh giữ.
Các đệ tử đời sau đã thử nhiều cách để hàng phục thanh kiếm nhưng kết quả là hễ ai đi vào cấm địa đều không thể trở ra. Nên thanh kiếm cũng bị cho vào danh sách cấm vật. Nếu tính từ khi nó bị phong ấn đến nay cũng đã được mấy trăm năm rồi. Bạch Hổ này chắc cũng là đời sau của thủ hộ thú năm đó.
Nay con lấy được nó ắt cũng là do ý trời và cái được gọi là duyên phận mà bà ấy nói đến. Mà con có biết bà ấy là ai không.
"Ta biết bà ấy tên Nguyệt bà còn chồng bà là Nhật lão đúng không. Ta đã gặp họ rồi." Nàng nói khiến hai người sửng sốt. Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ họ là người cách đây hàng mấy trăm năm kia mà.
"Vậy là họ còn sống?"Hai lão sư phụ cùng hỏi nàng.
"Không phải là họ gặp ta trong mộng còn truyền cho ta "Phá Nguyệt kiếm thức nữa" Nàng đáp.
Hai sư phụ nghe xong thì cười lớn "hahahahaaaa đúng là ý trời mà ý trời haha. Đồ đệ! Chúng ta đúng là không nhận nhầm người haha.
Hai người làm nàng chẳng hiểu gì cả.
Đến lúc đó con sẽ biết giờ cũng muộn rồi con nghỉ đi chúng ta đi đây. Thế là hai lão sư phụ đi về để lại biệt viện yên tĩnh cho nàng và Bạch Hổ nghỉ ngơi.