"Được rồi lão đầu tử. Người có thể thành thật khai báo mọi chuyện rồi đó." Tiếp nhận ấm trà từ tay người hầu Minh Nguyệt cười như không cười nhìn lão gia chủ Nam Cung chờ đợi câu trả lời.
"Hừ nha đầu lớn gan. Ta cũng không phải muốn giấu, chẳng phải là do con không chịu hỏi hay sao. Thanh Nhi cũng không có nói à phải nói sự thật." Trước khi nói ra mọi chuyện Nam Cung Trúc Lâm vẫn cố tỏ vẻ không biết gì. Tiểu nhân nhi này chính là vẫn giống ngày nào. Vừa gặp đã là hưng sư vấn tội. Biết sao đây, trước mặt nàng thân già của lão cũng không có sức chịu đựng. Rất nhanh sẽ phải thành thật nói ra mọi chuyện thôi.
"Được rồi là con không hỏi. Thế bây giờ người có chịu nói hay là muốn để Tiểu Bạch của con nói hộ người?"
Uy hiếp, đây chính là trắng trợn uy hiếp. Con Bạch Hổ này có thể nói sao? Vui đùa sao? Nhìn ngữ khí này còn không phải muốn cho sủng vật của mình phá tan cái sơn trang này của ông chắc. Đừng hòng.
"Được rồi ta nói. Không giấu gì nha đầu con. Ta chính là hậu nhân của Nam Cung gia tộc uy danh hiển hách trước đây. Sau này bởi vì sự cố mà chuyển vào trong Hắc Sát sơn mạch này lưu thân. Sau đó liền ở lại nơi này không ra ngoài nữa. Nam Cung gia tộc nhân ngày một ít đi nên không muốn ra ngoài dẫn tới sự chú ý. Chúng ta sống ở đây cũng vài chục năm đi hết nửa đời người cũng đều đã quen rồi." Nói lại chuyện xưa giọng điệu của lão gia chủ Nam Cung liền mang chút tang thương. Cả đời người của ông chính là gắn liền với nơi này.
"Hóa ra là vậy. Chẳng trách, chẳng trách." Chỉ vài câu tóm tắt ngắn gọn nhưng Minh Nguyệt gần như đã hiểu rõ đầu đuôi. Sự tích về Nam Cung gia tộc năm đó oanh động cả giới võ lâm. Tuy đã trải qua nhiều năm nhưng vẫn còn rất nhiều người nhớ rõ. Nam Cung gia tộc ở thời đỉnh cao chính là bá chủ của cả giang hồ.
"À đúng rồi lão đầu. Vậy Long Nhật Hàn thì sao. Người cũng kể luôn cho con biết đi." Nhớ tới mục đích chính của mình tới đây Minh Nguyệt lập tức hỏi. Nói thật nàng cũng rất tò mò tại sao một vị Hoàng Tử của Hoàng Thất như Long Nhật Hàn lại có thể nhận một người sư phụ như lão gia tử Nam Cung này. Không những vậy lại còn định cư sâu trong Hắc Sát sơn mạch nữa chứ. Kinh thành và nơi này cách nhau rất xa.
"Tiểu tử đó sao? Nói ra cũng nên coi là duyên phận đi. Mà sao con quen biết tiểu tử đó. Tên kia rất không thích tới gần nữ nhân." Đang vuốt râu gật gù lão gia chủ Nam Cung liền nhớ ra mà hỏi. Không thể tin được kẻ sợ hãi nữ nhân như đệ tử của ông lại có quen biết với nha đầu này. Còn khiến người ta đến tận cửa tìm người nữa. Bản lĩnh cũng không nhỏ đâu.
"Thì người cứ trả lời con trước đã. Lát nữa con sẽ kể cho người nghe."
"Thôi được. Chuyện này kể ra cũng trùng hợp. Trong một lần ta ra ngoài du ngoạn liền gặp hắn đang hơi thở thoi thóp nằm trong xà quật. Tiểu tử này năm đó chỉ vỏn vẹn mười tuổi. Ta thấy thương tình liền nhặt hắn ra khỏi đó. Tiểu tử này chính là mạng lớn. Không biết đã mặc kẹt ở đó bao lâu nữa. Khi tiểu tử đó được ta cứu ra khỏi xà quật chỉ còn thoi thóp một hơi tàn. Toàn thân trên dưới không một chỗ nào lành lặn không thương tổn. Bản thân thì bị trúng độc nghiêm trọng sau khi cứu ra đã phải nằm tĩnh dưỡng gần một năm mới khỏe lại. Sau đó ta liền nhận hắn làm đệ tử thân truyền rồi giữ lại trên núi tu luyện vài năm. Sau này trở về chính là Long Nhật Hàn bản lĩnh đầy mình mà các người thấy. Thế nhưng đâu ai biết hắn đã suýt bỏ mạng bao nhiêu lần."
Hồi tưởng lại chuyện năm đó giống như một bức tranh mới thấy ngày hôm qua. Tiểu tử mặt lạnh vừa ngày nào ông nhặt về bây giờ cũng đã trưởng thành. Đều đã thành danh cả rồi. Nghĩ lại hình ảnh năm đó khi cứu hắn ra lão gia chủ Nam Cung không khỏi ngấn lệ. Khi ấy ông còn nghĩ hắn sẽ không sống nổi. Thế nhưng tiểu tử này ý trí kiên cường. Chỉ còn một hơi tàn vẫn cố gắng sống sót. Sau đó liền đi theo ông vài năm.
"Chàng lại cực khổ như vậy?" Sau khi nghe lão gia chủ Nam Cung kể lại. Tuy không nhìn thấy tận mắt nhưng nàng vẫn có thể hình dung ra tình trạng lúc đó của Long Nhật Hàn thảm hại đến cỡ nào. Một đứa trẻ mười tuổi rơi vào xà quật có thể sống sót ra khỏi đó. Cả người chỉ còn chút hơi tàn. Nghĩ tới đây Minh Nguyệt liền ôm lấy lồng ngực mà khó thở. Hàn của nàng vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Nhìn vào Long Nhật Hàn lúc nào cũng tỏ ra vô lại trước mặt nàng. Vậy mà đã từng suýt mất mạng chỉ còn thoi thóp hơi thở.
Càng nghĩ cơn đau nơi lồng ngực nàng lại càng nghiêm trọng. Gương mặt đã tái nhợt đi vì đau tay không ngừng đấm vào lồng ngực nhằm giảm bớt đau đớn.
Lão gia chủ Nam Cung thấy tình huống không ổn lập tức bước đến kiểm tra mạch đập của Minh Nguyệt. Sau đó giúp nàng thuận khí điều tức lại.
"Thả lỏng, thả lỏng. Hít vào thở ra... Được rồi tốt lắm. Đã không sao rồi." Sau khi chuẩn mạch Nam Cung Trúc Lâm không khỏi giật mình. Mạch đập của nàng rất loạn, bên trong cơ thể có tới năm nguồn lực không ngừng di chuyển cố gắng phong ấn một thứ gì đó. Tuy không rõ ràng nhưng với một thân võ công trong người ông vẫn dễ dàng nhận ra được.
Tạm thời cất bỏ thắc mắc trong lòng trước tiên cần giúp tiểu nha đầu này bình ổn trước đã. Qua một lúc lâu hơi thở của Minh Nguyệt mới dần dần ổn định. Gương mặt có lại một chút hồng hào vốn có.
"Nha đầu. Trong cơ thể con..."
"Con biết người không cần lo lắng. Đó là chân khí của năm vị tiền bối trước đó giúp con chữa thương." Biết ý của lão gia chủ Nam Cung định hỏi gì Minh Nguyệt lập tức ngắt lời. Nàng biết với võ công của ông thì mình không thể giấu được chuyện gì.
"Được ta không hỏi nhiều. Vậy con và tiểu tử nhà ta có quan hệ gì." Nhìn tình huống sau khi nàng biết về quá khứ của tiểu tử kia. Ông chắc chắn mối quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường.
"Con và chàng đã thành thân." Một câu ngắn gọn nhưng bao hàm tất cả ý nghĩa cần biết.
"Chẳng trách." Biết được hai người là phu thể lão gia chủ Nam Cung không khỏi gật gù cảm thán. Thiên hạ này chính là hữu duyên vậy đó.