Bốn phòng ngay liền kề với nhau. Nghiễm nhiên phòng của nàng ở giữa. Đám người chia ra ba phòng còn lại ở hai bên.
Sau khi dùng xong bữa tối được khách điếm chuẩn bị đám người ai liền trở về phòng người đó nghỉ ngơi. Thời gian hiện tại cũng không còn sớm nữa.
Minh Nguyệt ngồi trên giường dựa lưng vào thành giường trên tay đang cầm một cuốn y thư xem xét. Nói là vào khách điếm để nghỉ ngơi nhưng người như bọn họ hoàn toàn không thể yên tâm ngủ ở một nơi như vậy. Tính cảnh giác luôn phải rất cao vì cái đầu của bọn họ khả năng rất cao đều nằm trên đao của kẻ khác. Khách điếm này đơn giản chỉ là một chỗ dừng chân để cho ngựa ăn uống nghỉ ngơi mà thôi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua chẳng mấy đã là nửa đêm. Bên dưới lầu vẫn còn một đám người chơi bạc với nhau. Cũng không tới mức yên tĩnh quá.
Khách điếm này nằm ở vị trí thuận tiện đường đi lại nên khá nhiều người dừng lại nghỉ chân. Tuy nhiên cả một đoạn đường dài chỉ có duy nhất khách điếm này. Nơi này ở gần bìa rừng chân núi Thất Phong nên ít người sinh sống. Đa số đều là người qua đường mà thôi.
"Uỳnh..." Âm thanh cửa va đập mạnh vàng lên. Cánh cửa lớn của khách điếm bị người bên ngoài đá văng.
"Bà chủ, cho bọn ta năm phòng. Chuẩn bị rượu thịt cho huynh đệ bọn ta." Dẫn đầu đám người đi vào là một đại hán tai mắt bặm trợn. Trên mặt có vết sẹo dài kéo ngang phá hủy cả khuôn mặt làm cho dung mạo người này đặc biệt xấu xí dữ tợn.
Đi theo sau còn có khoảng mười mấy người ai nấy sát khí bừng bừng tay mang đao lớn. Nhìn qua đám người này có vẻ không dễ chọc.
Đám người đang chơi bạc vui vẻ với nhau bị âm thanh đạp cửa chú ý đồng thời nhìn lại phía này. Thế nhưng khi thấy đám người đại hán hung ác đi vào đều cúi thấp đầu vờ như không nhìn thấy gì.
Nhìn biểu hiện của bọn họ có lẽ biết lai lịch đám người này không đơn giản nên không dám động tới.
"Tới ngay, tới ngay. Quan khách bình tĩnh từ từ nói chuyện. Sao nóng vội vậy." Bà chủ đang nghỉ trong phòng thấy động tĩnh bên ngoài vội vàng cùng phu quân chạy ra xem.
Vừa ra thì thấy đám người kia liền bị dọa không nhẹ. Mấy đại sát thần này đêm khuya còn tới đạp cửa chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Đám người này đúng là không phải thứ tốt lành gì. Phải gọi là ác nhân tiếng xấu đồn xa. Một đám người không có chuyện gì làm tụ lại với nhau chuyên đi đánh đánh giết giết. Không việc xấu nào không làm. Thế nhưng nơi này núi cao hoàng đế xa chỉ biết nhắm mắt bỏ qua. Không những vậy quan phủ gần đây đều bị bọn chúng mua chuộc, đe dọa. Đám người này giống như thổ hoàng đế nơi đây. Chỉ cần bị bọn chúng nhắm tới đều lành ít giữ nhiều.
Thế nhưng đám người này cũng rất có bản lĩnh. Ai nấy võ công đều dùng được. Đặc biệt là vị thủ lĩnh kia một thân võ nghệ cao cường ít người có đối thủ.
"Lấy cho chúng ta năm căn phòng. Chuẩn bị rượu thịt để huynh đệ bọn ta thưởng thức." Gã đại hán đi đầu đập mạnh thanh đao trên tay xuống bàn lớn tiếng ra lệnh.
"Rượu thịt sẽ có ngay. Thế nhưng các vị à, hiện tại chỉ còn hai phòng trống. Những phòng khác đều đã có người thuê rồi. Liệu các vị có thể chịu khổ một chút. Đừng làm khó lão thân không." Bà chủ nhẹ giọng thương lượng. Mấy kẻ này chính là không dễ chọc. Bà cũng không muốn cả nơi này bị phá mất.
"Cái gì? Hai phòng? Ngươi đùa đại gia ta sao. Hai phòng làm sao có thể đủ cho huynh đệ bọn ta được. Lập tức thu dọn đủ năm phòng cho bổn gia. Nếu không nơi này đừng hòng làm ăn nữa."
"Đại gia à..." Bà chủ đang định thương lượng thêm thì bị người bên ngoài chạy vào cắt ngang.
Bên ngoài có một tên chạy vào thì thầm gì đó vào tai tên đại hán. Chẳng mấy mà mắt tên đó sáng lên như phát hiện thứ gì đó rất thú vị vậy.
Sau khi tên tiểu đệ nói xong liền đứng lẫn xuống cùng đám người. Đại hán mặt mày rạng rỡ nói với bà chủ.
"Nghe nói chỗ ngươi có vài vị khách đặc biệt. Gọi ra cho bổn gia nói chuyện. Ta sẽ không bắt người đưa ra năm phòng nữa. Được không.
"Đại gia, mấy vị khách này không được." Nguy thật rồi. Bà chủ kêu khổ không thôi. Không nghĩ tới đám người này vừa tới đã để mắt tới vài vị khách tới lúc sớm. Lần này nguy thật rồi. Nhìn đám người đó khí chất phi phàm chắc chắn không dễ chọc. Đám người này cũng là bá vương nơi đây. Phải làm sao mới tốt đây. Bà chủ kêu khổ không thôi.
"Có gì mà không được. Ngươi đừng lừa bổn gia đám người kia không có gì. Người của ta vừa nói ngựa của bọn họ đều là thượng đẳng bảo mã. Một đám người trẻ tuổi thì có gì mà đáng sợ. Hơn nữa..." Đại hán không nói hết lời nhưng bà chủ đã hiểu ý. Chắc chắn ý đồ tới mĩ mạo của cô nương bạch y kia. Đám người này cũng thật đủ lớn gan.
Bà chủ còn muốn nói gì đó nhưng đại hán đã trợn mắt tỏ ý không vui. Hết cách bà chỉ đành để phu quân mình ở lại canh chừng không cho đám người này làm loạn rồi chạy lên lâu. Nếu không có cách nào thì đành bảo bọn họ trốn đi trước. Bà cũng không thể đắc tội đồng thời với hai thế lực không rõ nông cạn thế nào được.