Trên dưới Dược môn liền chuẩn bị hậu sự luôn trong đêm. Khắp nơi trên dưới Dược môn đều bị bao trùm trong bầu không khí tang thương. Tất cả đều được bao phủ trong một màu lụa trắng.
Suốt một đêm Minh Nguyệt ở bên ngoài không hề trở về. Sáng sớm hôm sau khi trời vừa tảng sáng trên dưới Dược môn lâm vào hoảng hốt. Năm vị trưởng lão đột ngột tạ thế. Thiếu chủ cả đêm không thấy sáng sớm liền mang một thân máu tươi quay về khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ.
"Thiếu chủ...Thiếu chủ"
Minh Nguyệt đi tới đâu đều có người cúi chào tới đó. Thế nhưng nàng không hề quan tâm tới. Từng bước, từng bước kéo cơ thể mệt mỏi đi thẳng vào từ đường đang đặt linh cữu của năm vị Thái sư thúc.
Không biết đêm qua nàng làm sao mà chịu đựng được sự thống khổ ấy. Cơ thể nhuốm máu hiện tại này của nàng chính là minh chứng rõ ràng nhất. Tự trách, hối hận, thống khổ...Tất cả những cảm xúc ấy đều được cơ thể nàng gánh chịu. Đôi tay gần như bị phế đi máu thịt lẫn lộn bên dưới lớp áo chỉ có thể buông thõng xuống. Từng bước chân nhấc lên đều để lại một vệt máu rõ rệt. Tất cả những nỗi đau thể xác này đều không thể đau khổ bằng sự dằn vặt trong tâm nàng hiện tại.
Những người yêu thương nàng lại vì nàng mà chết. Thử hỏi Minh Nguyệt làm sao có thể đối mặt được.
Tiểu đồng thấy Minh Nguyệt toàn thân đầy máu bèn hoảng sợ vội vã chạy đi tìm sư phụ nàng.
Hai người Vương Hoàng và Lăng Huyền vừa nghe tiểu đồng thông báo nàng đã về lập tức vội chạy tới từ đường. Vừa đi vào hai người đã bị khung cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Đồ đệ bảo bối của họ hiện tại toàn thân đầy máu đang quỳ ở từ đường trước linh cữu của năm vị sư thúc. Toàn thân trên dưới nhìn qua đều không có chỗ nào lành lặn.
Không thể tin vào mắt mình Vương Hoàng vội rụi mắt vài cái. Quả thật không phải ảo giác liền lập tức bước nhanh vào trong từ đường nơi Minh Nguyệt đang quỳ.
"Tiểu Nguyệt nhi của ta. Sao lại ra nông nỗi này. Mai để sư phụ xem" Nói rồi ông liền ngồi xuống muốn nhấc tay nàng ra kiểm tra. Thế nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Minh Nguyệt tránh đi. Nàng vẫn quỳ ở đó không nói, mắt cũng không chớp lấy một cái mà nhìn linh cữu trước mặt.
"Phượng Minh Nguyệt. Con mau thành thật cho ta"
Vương Hoàng bị đồ đệ mình tránh đi như vậy liền nổi giận quát lên. Đồ đệ mà ông nâng niu trên tay không nỡ đánh vậy mà bây giờ tự khiến cho bản thân trở nên như vậy. Thật sự không thể bình tĩnh được nữa. . Truyện mới cập nhật
Minh Nguyệt nghe thấy tiếng quát lớn của sư phụ mình cuối cùng cũng chịu cho Vương Hoàng một cái liếc mắt. Thế nhưng chỉ liếc qua một cái rồi không để ý nữa tiếp tục nhìn về phía linh cữu.
Vương Hoàng thấy vậy chỉ có thể thở dài bất lực. Ông cũng không muốn đôi co với một người đang chịu đả kích, đặc biệt đó còn là đệ tử duy nhất của mình.
Vừa chạm vào đôi tay dính đầy máu của Minh Nguyệt ông đã cảm thấy có điều không đúng. Cả cánh tay vô lực, cả bàn tay đều là máu tươi, những vết thương chồng chất lên nhau đặc biệt ghê rợn.
Cẩn thận kiểm tra kĩ lưỡng cuối cùng Vương Hoàng cũng thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Thật may cánh tau không bị gàu xương mà chỉ bị lệch khớp. Bàn tay nhìn vết thương đáng sợ vậy cũng không tổn thương nhiều tới gân cốt. Với y thuật của mình Vương Hoàng tự tin có thể chữa lành không để lại bất kì di chứng nào.
Nhìn lại tiểu đồ đệ nhà mình vẫn giữ gương mặt lạnh tanh không chút cảm tình nào này Vương Hoàng triệt để bất lức. Chỉ có thể ra hiệu cho tiểu đồng đừng ngoài cửa đi lấy thuốc lại đây xử lý vết thương.
Từ lúc đi vào Minh Nguyệt liền quỳ ở đó không chút động tĩnh. Mặc kệ cơn đau trên cơ thể. Nàng hiện tại không biết làm gì khác ngoài việc quỳ ở đây với các vị Thái sư thúc.
Lăng Huyền đứng một bên thu hết tất cả trong mắt không thể nhịn được nữa bèn lên tiếng.
"Nguyệt Nhi con mau đứng lên để lão Vương xử lý vết thương cho con. Cứ để lâu như vậy sẽ phế đi mất"
"Đúng, đúng mau đứng lên để ta xử lý vết thương cho con. Nhìn kìa thật nghiêm trọng. Con mà còn để vậy sẽ phế đi thật đó"
Lần này Minh Nguyệt đã có phản ứng trước lời nói của hai người. Nàng lắc đầu tỏ ý không cần rồi vẫn tiếp tục quỳ ở đó.
Rất nhanh tiểu đồng đã đi lấy thuốc quay lai. Đi theo còn có cả Tiểu Bạch cùng tới. Nó nhìn thấy chủ nhân của mình đã trở về liền đi tới bên cạnh nàng nằm rạp xuống tỏ ý hành lễ với những linh cữu trước mặt. Nó biết những người nằm trong đó vì cứu chủ nhân mới chết.
Hai người Vương Hoàng và Lăng Huyền thấy một người một thú cố chấp quỳ ở đó chỉ có thể tự giác mỗi người một bên giúp xử lý vết thương trên hai tay nàng. Nhiều năm ở trên núi cũng Vương Hoàng tìm hiểu y dược nên y thuật của Lăng Huyền cũng có thể coi là tinh thông.
Chẳng mấy mà hai tay của nàng đã được xử lý gọn gàng. Cả cánh tay đều được bó lại không bỏ xót chỗ nào đủ để thấy vết thương nghiêm trọng ra sao.
Nhìn thấy không thể khuyên giải được nữa hai sư phụ cũng chỉ có thể từ bỏ mà rời đi trước. Thôi thì để bọn họ ở cùng nhau lần cuối.