Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Gia Ảnh không dám ngỗ nghịch, lập tức gọi điện thoại bắt đầu thao tác chuyển khoản.

Rất nhanh, Trương Phàm liền nhận được thông báo. ngân hàng.

Năm trăm triệu đã cộng vào tài khoản!

Nhất thời, nụ cười trên mặt Trương Phàm trở nên sáng lạn, giống như sự hung ác lúc trước căn bản là chưa từng xuất hiện, tiếp theo hắn không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy người nhà họ Trần lâm vào mê huyễn ném từng người ra ngoài!

Danh dự! Uy tín!

Đã cầm tiền, thì nhất định phải thả người, đây là vấn đề nguyên tắc.

Mà Trương Phàm là một người vô cùng tuân thủ nguyên tắc.

'Thế nhưng, không biết là cố ý hay vô tình mà Trần Thiếu Sơn là người cuối cùng được thả ra.

“Ông nội, chú ba, báo thù cho con! Báo thù cho con! Con muốn Trương Phàm chết, nhất định phải chết!”

Tinh thần của Trần Thiếu Sơn dường như đã có chút thất thường, nhìn thấy người thân, phần thất thường này trong nháy mắt bộc phát ra.

“Đưa người đi!" Trần lão gia tử cười áy náy với Trương Phàm, nháy mắt với Trần Gia Ảnh.

Trần Gia Ảnh đã sớm bị doạ choáng váng rồi.

Thật vất vả tốn năm trăm triệu mới tạm thời bình ổn được việc này.

Kết quả Trần Thiếu Sơn lại muốn tìm đường chết.

Lỡ như Trương Phàm đổi ý…

Có thể tất cả bọn họ đều phải ở lại đây nha.

Cho nên Trần Gia Ảnh thật ra đã hành động trước khi Trần lão gia tử hạ lệnh, đầu tiên là bịt miệng Trần Thiếu Sơn lại, sau đó trực tiếp bắt lấy anh ta nhét vào trong xe.

Trần lão gia tử cũng xoay người lên xe.

Những người khác của nhà họ Trần cũng nhao nhao lên xe, khẩn cấp rời khỏi nơi này…

Cũng chỉ mấy cái chớp mắt, liền đi sạch sẽ.

“Ây, lại quên để bọn họ bồi thường cái cửa lớn của tôi rồi!" Trương Phàm xoay người muốn trở về, nhưng đột nhiên nhìn thấy cửa lớn bị phá nát, hắn nhất thời vỗ

trán một cái, vẻ mặt ảo não.

Cánh cửa này làm thế nào cũng đáng giá chút tiền chứ?

Bốn bỏ lên năm, quả thực kiếm ít hơn một trăm triệu!

Thiệt rồi, thiệt rồi!

Thiệt lớn rồi.

Quên đi quên đi, năm trăm triệu kỳ thật cũng không tính là ít.

Dùng để mua nguyên thạch phỉ thuý cũng đủ mua rất nhiều rất nhiều rồi.

Nhất định phải mau chóng hành động. Đúng rồi, Trình Dũng đâu!

“Tiên sinh!” Đang nghĩ đến Trình Dũng, lại thấy Thiệu Vĩ cùng với Trình Dũng mang theo một đám người xuất hiện.

Kỳ thật Thiệu Vĩ với Trình Dũng đã sớm tới chỗ này.

Dù sao chuyện nháo thật sự quá lớn, trong giới nhân sĩ ở Nam Tuyền không ai là không biết.

Cho nên Thiệu Vĩ cùng với Trình Dũng đã tới ngay lập tức.

Cũng tận mắt chứng kiến Trương Phàm rốt cuộc một mình trấn áp toàn bộ nhà họ Trần như thế nào, mạnh mẽ khiến cho nhà họ Trần ngoan ngoãn đưa lên đủ năm trăm triệu tiền vốn.

Có thể nói, Thiệu Vĩ và Trình Dũng đều sợ đến ngây người.

Bọn họ mặc dù biết Trương Phàm rất lợi hại, không phải là người mà bọn họ có thể so sánh.

Nhưng thật sự là không ngờ tới Trương Phàm lại lợi hại đến trình độ như thế này.

Quả thực vượt quá tưởng tượng…

Cho nên sau khi người nhà họ Trần đi, bọn họ liên lập tức xuất hiện.

Cũng không phải muốn bày tỏ lòng trung thành khi đến trợ giúp, chỉ là muốn nói chuyện với Trương Phàm ở khoảng cách gần, cảm nhận một chút sự cường đại của Trương Phàm.

“Vừa tự hỏi Trình Dũng đâu thì hai người đã tới rồi! A Vĩ, ông dẫn người dọn dẹp cửa một chút, lộn xộn quá rồi! A Dũng cậu theo tôi vào đây!” Ánh mắt Trương Phàm loé sáng, lập tức mang theo Trình Dũng tiến vào sân.

“Thất thần làm gì, làm việc đi!” Thiệu Vĩ rống với thủ hạ một tiếng, nhìn Trình Dũng đi theo Trương Phàm vào. sân, đột nhiên ông ta có cảm giác mình bị thất sủng ở trước mặt Trương Phàm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK