Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận pháp này cường đại như vậy, sau khi lấy được nó, không phải sẽ mang đến sự trợ giúp càng lớn đối với Định Thiên Tông hay sao?

Anh ta thậm chí còn suy nghĩ, dựa vào trận pháp này, có thể để Tào thị nhất mạch hoàn toàn độc đại ở Định Thiên Tông rồi hay không!

“Tào công tử, sao còn chưa ra nữa?” Trần Thiếu Sơn sắc mặt thận trọng hỏi.

Lời nói này khiến Tào Hiên tỉnh lại, sau đó sắc mặt đại biến.

“Bao lâu rồi?” Tào Hiên vội vàng hỏi.

“Còn lâu hơn so với những người lúc trước của tôi đi vào rồi!” Trần Thiếu Sơn nghiêm túc nói.

Tào Hiên có dự cảm không tốt.

Giống như Tào Cương suy nghĩ cẩn thận trận pháp đã bị sửa chữa, Tào Hiên bây giờ cũng nghĩ tới điểm này.

Đặc biệt là khi nhìn Tào Cương giãy dụa, sau đó lại ngừng công kích…

Anh ta biết, nếu chú Cương có một xíu khả năng trốn thoát, cũng sẽ không có khả năng dừng công kích lại!

“Trương Phàm, ra ngoài đây!” Tào Hiên trầm giọng hô.

Bây giờ chỉ có thể nói chuyện với Trương Phàm.

Chú Cương tuyệt đối không thể có chuyện gì được!

Tuy rằng Tào Cương chỉ là hộ pháp của anh ta, cho dù là cấp Thiên cấp, thân phận địa vị cũng không thể so với anh ta nhưng quan hệ của anh ta và Tào Cương vô cùng tốt.

Không nói đến hai người vốn là người một nhà, có quan hệ huyết thống, ở cạnh nhau đã lâu, tình cảm cũng rất sâu đậm.

Cho nên, anh ta nhất định phải cứu Tào Cương ra! Nhất định phải!

Mà bây giờ, chỉ có thể hy vọng gặp được Trương Phàm.

Về phần trận pháp này… Đã thử đến mức độ như vậy rồi, đã có thể dùng từ không thể làm gì để hình dung.

Trương Phàm cũng nghe thấy giọng nói của Tào Hiên.

Từ bên này của hắn, kỳ thật cũng có thể nhìn thấy mấy người Tào Hiên.

Mê Huyễn trận có thể ngăn cách người bên ngoài quan sát trong sân.

Nhưng ở trong viện, lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ngoài viện.

“Tiên sinh!” Lữ Hoa nhìn về phía Trương Phàm, kỳ thật hắn ta không hy vọng Trương Phàm sẽ đi ra ngoài.

Rất rõ ràng, cổ võ giả Thiên cấp bị nhốt này nghe theo lệnh của Tào Hiên!

Như vậy thì, Tào Hiên này có phải lại càng mạnh hơn hay không?”

“Cũng không thể cứ đứng ở đây không ra ngoài được!” Trương Phàm cười cười.

Cách Mê Huyễn trận, hắn cũng không phán đoán được Tào Hiên rốt cuộc là cấp bậc gì.

Nhưng nhìn tuổi tác của Tào Hiên, hắn đoán hẳn là không đến Thiên cấp.

Cổ võ giả Thiên cấp bị nhốt kia, giống với hộ đạo giả của Tào Hiên hơn…

Đúng rồi, Tào Hiên có hộ đạo giả, vậy thì bên người Trương Duyệt có hộ đạo giả không?

Vấn đề này, lúc trước hắn cũng nghĩ tới, cũng chưa từng hỏi qua Trương Duyệt.

Nhưng, cho dù Trương Duyệt có hộ đạo giả, hơn nữa cũng ở bên cạnh, thì bây giờ cũng không có khả năng hiện thân ra được!

Dù sao Trương Phàm hắn chỉ là đứa con bị nhà họ Trương vứt bỏ mà thôi.

Trương Phàm vượt qua Mê Huyễn trận, đi ra ngoài.

Lữ Hoa khẽ cắn môi, cũng đi theo ra ngoài.

Trương Phàm không nói gì, trái lại hắn có chút tán thưởng Lữ Hoa.

Hiện giờ lúc này, hắn ta dám đi ra ngoài, thái độ đã rất rõ ràng, không tệ nha.


“Trương Phàm!” Nhìn thấy Trương Phàm xuất hiện, Trần Thiếu Sơn lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức chém Trương Phàm thành từng mảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK