Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xa xa, liền thấy xe đỗ ở trước cửa sân, có người quanh quẩn xung quanh.

Hoa Vân nhíu mày, nghiêm túc nói: “Không ngờ có người hành động nhanh như vậy, Trương tiên sinh, hay là chúng ta đời đi đi!”

“Người một nhà!” Trương Phàm cười cười, nhảy xuống xe.

Những người đang quanh quẩn ở cửa sân nhanh chóng vây lại, cung kính nói: “Tiên sinhl”

“Ông có thu hoạch được gì không?” Trương Phàm nhìn Thiệu Vĩ thản nhiên hỏi.

“Có thu hoạch, cái này đưa cho tiên sinh trước!” Thiệu Vĩ chỉ chỉ xe nhẹ giọng nói:

“So với lần trước cho anh còn nhiều hơn!” “Bao nhiêu tiền?” Trương Phàm hỏi.

“Tiên sinh, sao tôi có thể lấy tiền của anh chứ…” Thiệu Vĩ vội vàng xua tay.

“Bao nhiêu tiền!” Trương Phàm nhàn nhạt hỏi lại.

Thiệu Vĩ cười mỉa, cẩn thận nói: “Cái kia… tổng giá là ba mươi bảy triệu!”

“Chuyển cho ông ta ba mươi bảy triệu!” Trương Phàm nhìn Hoa Vân nói.

Hoa Vân có chút bối rối.

Đây là người nào từ đâu xuất hiện? Vật gì mà có giá tới ba mươi bảy triệu?

Chỉ là, mặc dù trong lòng Hoa Vân nghi hoặc rất nhiều, nhưng cô cũng không có hỏi nhiều dù chỉ một câu, cô lập tức lấy máy tính ra bắt đầu chuyển khoản cho Thiệu Vĩ.

Đương nhiên… Cô vẫn lặng lẽ liên lạc với ông nội một chút, để cho ông nội mở quyền hạn ra, tiền riêng của cô cũng không có đủ ba mươi bảy triệu.

“Cảm ơn tiên sinh! Mau đem đồ của tiên sinh vào!” Thiệu Vĩ nhận được tiền, trên mặt ông ta cười tươi như hoa.

Ba mươi bảy triệu này, ông ta có không ít lợi nhuận trong đó.

Bởi vì ông ta đã báo cáo sail

Vốn là nghĩ Trương Phàm sẽ trả giá, nhưng ông ta lại không nghĩ tới Trương Phàm ngay cả trả giá cũng không thèm trả.

Đương nhiên là ông ta nói dối không nhiều lắm, cũng chỉ hơn hai triệu.

Cho nên nói mới nói là ông ta kiếm được tiền!

Tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng ngẫm lại tuyệt cảnh lúc trước, rồi lại so với bây giờ không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể kéo gần quan hệ với Trương Phàm, Thiệu Vĩ cảm giác bản thân kiếm được món hời rất lớn rồi.

Cho nên ông càng có động lực vì Trương Phàm mà tìm kiếm càng nhiều dược liệu quý báu.

“Có hạt giống không?” Nhìn từng cái rương được chuyển vào trong sân, Trương Phàm hỏi.

“Có, nhưng không đủ, chỉ có mười mấy loại thôi!” Thiệu Vĩ nói.

“Ừm, vất vả cho ông rồi! Chốc nữa tôi sẽ chia cho ông một ít tư liệu, phát hiện được những thứ này đều nhổ trồng lại đây cho tôi, nhớ là phải còn sống đấy! Giá cả sẽ không để ông bị thiệt!” Trương Phàm muốn xây dựng linh điền để điều chế tiên dược thì trước tiên phải có hạt giống linh dược hoặc tiên dược mới được.

Nếu không thì sợ cũng chỉ là công cóc mà thôi.

“Không thành vấn đề!” Thiệu Vĩ vỗ ngực nói: “Chỉ cần tiên sinh cần, tôi nhất định sẽ lấy về cho anh!”

“Được!” Trương Phàm gật gật đầu, không hề để ý tới Thiệu Vĩ.

Trái lại Thiệu Vĩ lại đi tới gần hắn, nhìn chiếc xe đây nguyên thạch phỉ thuý ông ta lập tức xung phong nhận việc:

“Tiên sinh, bọn tôi có thể hỗ trợỊ”

“Không cần, cố hết sức thu thập những thứ đó cho tôi là được!" Trương Phàm phất tay, Hoa Vân gọi tới không ít người, hoàn toàn không cần Thiệu Vĩ bọn họ hỗ trợ.

Người chuyên nghiệp đi làm việc chuyên nghiệp, đây mới là hợp lý nhất.

“Vâng tiên sinh, vậy chúng tôi cáo lui trước!” Thiệu Vĩ khẽ khom người, lúc này ông ta mới xua tay, kêu người của mình lên xe rời đi.

Trên xe, tâm phúc của Thiệu Vĩ là cổ võ giả Trình Dũng quay đầu nhìn những người đang bắt đầu vận chuyển nguyên thạch phỉ thuý kia, nhẹ giọng nói:

“Ông chủ, cứ như vậy mà đi sao?”

“Trương tiên sinh không cần chúng ta hỗ trợ, không đi còn ở đó làm gì nữa?” Thiệu Vĩ lau mồ hôi trên trán, đối mặt với Trương Phàm ông ta rất căng thẳng.

“Ông chủ, Trương tiên sinh có cần hay không là một chuyện, chúng ta có làm hay không lại là một chuyện khác! Nhiều nguyên thạch phỉ thuý như vậy, tôi lo lắng sẽ bị người khác theo dõi!”

“Có lẽ sẽ có người có chủ ý đánh vỡ những nguyên thạch phỉ thúy này! Mặc dù đối với Trương tiên sinh mà nói mặc kệ ai tới cũng vô dụng, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng để cho Trương tiên sinh tự mình ra tay chứ?” Trình Dũng nghiêm túc nói.

“Nói có lý! Nếu như con chó con mèo gì đến đây muốn làm bẩn tay của Trương tiên sinh thì thật sự không tốt! Như vậy đi, cậu mang mấy anh em âm thầm canh giữ, nếu quả thật có người muốn gây phiền toái cho Trương tiên sinh, cậu liền đi thanh lý hết đi!” Thiệu Vĩ nói:

“Tôi vẫn muốn mau chóng thu thập dược liệu quý báu cho Trương tiên sinh, cái này quan trọng hơn!”

“Vậy phải giấu Trương tiên sinh sao?” Trình Dũng hỏi.

“Cậu giấu được sao? Đừng chủ động đi quấy rầy Trương tiên sinh là được!” Thiệu Vĩ nói.

Trình Dũng cười ngại ngùng, gãi gãi đầu. Đúng thật là muốn giấu diếm Trương tiên sinh là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Trương tiên sinh thật sự quá lợi hại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK