Khương Nhạc Nhạc kinh hãi!
Gần đây vì khai thác thị trường mà ngày nào Khương Nhạc Nhạc cũng làm việc với cường độ cao. Cho nên sau lớp. mặt nạ, kỳ thật cô đã rất mệt mỏi
Nhưng sau khi uống nước Nhạc Khang có thêm thành phần khác, không đến năm giây mà cô đã cảm thấy sự mỏi mệt trên tỉnh thần bị quét sạch. Đầu óc tỉnh táo giống như. sáng sớm ngủ đủ rồi thức dậy, cũng có chút phấn chấn như sau khi tiêm máu gà!
Khương Nhạc Nhạc lập tức nằm chặt gói thuốc, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê…
Trở lại văn phòng, cô canh thời gian để kiểm tra, không. nhiều không ít mà sau một tiếng cảm giác tỉnh táo và phấn chấn này đã biến mất. Tinh thần trở lại bình thường và thật sự không có cảm giác uể oải nào cả.
Nhưng đã quen với cảm giác phấn chấn nên Khương Nhạc Nhạc không thích ứng lầm với trạng thái bình thường. Cho nên cô lại khuấy cho mình một ly Nhạc Khang mới rồi uống vào.
Quả nhiên, cảm giác tỉnh táo và phấn chấn đó lại trở về.
“Quá thần kỳ!” Khương Nhạc Nhạc thật sự kinh hãi, trong. mắt đều là khó tin.
Người đâu…” Khương Nhạc Nhạc suy tư một lát, cảm thấy chỉ có một mình mình trải nghiệm sẽ không khách quan, nên thí nghiệm với nhiều người thì tốt hơn.
Nhớ đến chuyện Trương Phàm nói không để quản lý phòng kinh doanh cứ gọi điện thoại đến hoài… Vậy dặn dò một tiếng đi.
Còn Vạn Kính Tùng kia… Quản lý phòng kinh doanh? Hừ hừ, anh nói quản lý là quản lý sao? Tôi mới là giám đốc của Nhạc Khang có biết không!
Trương Phàm đi dạo đến trưa để mua một đống đồ nội thất cho ngôi nhà ở Tây Giao.
Có bảy cây cưng ở đó nên không trang trí nhà được, nhưng hẳn lại phải trông coi bảy cục cưng kia, cho nên cũng không thế đế trống không.
Có tiền quá tốt, mặc kệ giá cả như thế nào thì chỉ cần coi trọng là mua, thích làm gì thì làm!
Hãn đi theo xe giao hàng đến căn nhà ở Tây Giao, nhìn họ sắp xếp những đồ dùng nội thất một hồi… Mặc dù căn nhà đã cũ, nhưng bố trí một chút cũng ra dáng ra hình.
Vừa nằm dài lên ghế sa lon mới tinh, Trương Phàm đã nghe Hoa Vân gọi điện thoại tới: "Trương tiên sinh, đã kiểm. tra ra thành phẩm phương thuốc rồi, kết quả… Không thế 'tưởng tượng nối!”
“Tốc độ rất nhanh!” Trương Phàm cười cười.
“Chúng tôi rất chuyên nghiệp, thực lực cũng rất mạnh!” Hoa Vân vừa cười vừa nói: “Nhưng kế tiếp còn phải làm thí nghiệm cụ thể, cho nên thời gian hơi lâu một chút!"
“Được, biết rồi!" Trương Phàm nghe thấy có người gõ cửa, chắc là đồ ăn hắn đặt đến
“Cái kia, trước khi có kết quả thí nghiệm, hứa hẹn hạn mức một trăm triệu vẫn hữu hiệu!” Trương Phàm phản ứng bình thản như vậy làm Hoa Vân không biết nói gì cho phải
“Không phải luôn hữu hiệu sao?” Trương Phàm hỏi lại.
“Đúng, đúng, là luôn hữu hiệu. Tôi chỉ muốn nhắc anh một tiếng là lúc tiêu tiền không cần tiết kiệm thôi!” Hoa Vân bĩu môi, nói chuyện phiếm với Trương Phàm thật khó.
“Không căn cô nhắc nhở! Cúp máy đây!" Trương Phàm mở cửa, nhìn thấy những người bên ngoài thì lập tức cúp điện thoại.
“Anh bạn, chúng ta lại gặp mặt!” Bên ngoài căn bản không phải shipper, mà là tên to con đầu trọc và người đàn ông trung niên trước đó.
“Còn tìm tới tận đây!" Trương Phàm cười lắc đầu.
"Không mời chúng tôi vào sao?” Người đàn ông trung niên cười tủm tỉm và nói.
“Tới đi, tới đi, nhớ đóng cửa lại!" Trương Phàm khoát khoát tay.
Bên cạnh người đàn ông trung niên không chỉ có tên to con trọc đầu mà còn có mười mấy người!
Nhiều người như vậy quá bắt mắt, nên cho vào sân thì tốt hơn.
Hơn nữa sân này có bảy cây cưng, những kẻ này như âm hồn bất tán tìm tới đây, lỡ làm tốn hại bảy cục cưng của hẳn thì làm sao?
Nếu không thì chôn chúng hết đi…
Trương Phàm đang nghiêm túc suy nghĩ làm như vậy có mang đến phiền phức cho mình không
“Anh bạn, tự giới thiệu một chút, tôi là Thiệu Vĩ! Nên xưng hô anh như thế nào?” Người đàn ông trung niên tên Thiệu Vĩ đánh giá nơi này như đi vào sân nhà mình.
“Trương Phàm!” Trương Phàm đột nhiên hỏi: “Có phải chỗ ông có không ít dược liệu quý báu không?”
“Có rất nhiều, nhân sâm trăm năm là hàng thường gặp chỗ tôi đấy! Không phải anh đã được chứng kiến sao?” Thiệu Vĩ vừa cười vừa nói:
“Anh từng cất đứt đường tài lộc của tôi, đúng không!” “Đống dược liệu làm cho cũ kia thì thôi đi, những dược liệu quý báu chất lượng thật sự có nhiều không?” Trương Phàm mong đợi nhìn Thiệu Vĩ.
“Tất nhiên là nhiều! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Trong nụ cười của Thiệu Vĩ đầy vẻ đắc ý:
“Đây là vốn liếng để tôi làm ăn, dược liệu không quý thì sao tôi đi gài bẫy được, đúng không?”
“Nói rất đúng! Vậy đưa hết dược liệu quý báu trong tay. ông cho tôi đi!" Trương Phàm dứt khoát nói
“Anh có bao nhiêu tiền?” Thiệu Vĩ vừa cười vừa nói: "Một thứ mười triệu!”
“Còn muốn tiền?” Trương Phàm nhún vai: “Ông thấy tôi giống muốn đưa tiền à?”
“Trương Phàm, tôi biết anh đánh nhau rất giỏi! Nhưng núi cao có núi khác cao hơn! Bây giờ anh đối ý còn kịp… Tôi không cần gì khác ngoài tiền!” Thiệu Vĩ nói chuyện như đang thuyết phục.
“Núi cao có núi khác cao hơn! Vậy đế tôi mở mang tầm nhìn một chút đi!" Trương Phàm nhún vai.
“Nếu anh đã cố chấp như vậy thì tôi không còn cách nào! Đi… thông khai gân cốt cho Trương tiên sinh đi!" Cuối cùng nụ cười trên mặt Thiệu Vĩ cũng tắt
Thiệu Vĩ vừa dứt lời đã có một người vọt thẳng về hướng Trương Phàm.
Hắn ta lao vút đến nhanh như một con thỏ, đồng thời nhìn tốc độ ra quyền và khí thế tầm ổn của hẳn ta thì nghiễm nhiên đây là người tu luyện Cổ Võ!
Người tu luyện Cổ Võ không phải rau cải trắng ven đường, có thể làm người này cam tâm làm việc cho thì Thiệu Vĩ đúng là không tầm thường.
Đối mặt với người tu luyện Oổ Võ, Trương Phàm không trốn tránh mà trực tiếp tung quyền. Tốc độ của quyền này rất nhanh, mấu chốt là làm người kia cảm thấy đón đỡ là lựa chọn tốt nhất
Hắn ta cũng quả quyết mà đối đầu trực diện
Nhưng rất nhanh hãn ta đã biết mình sai trầm trọng đến mức nào, bởi vì khi năm đấm va chạm thì hản ta không ngừng lùi lại tận mười mấy mét… Sau đó nhìn ống tay áo vỡ ra và nắm đấm rướm máu, trên mặt hắn ta đầy vẻ ngơ ngác.
“Cùng lên!” Nét mặt Thiệu Vĩ trở nên rất nghiêm túc, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Ngay lập tức, mười mấy người vọt thẳng về hướng Trương. Phàm, không chỉ như thế mà họ còn đồng loạt móc hàng nóng ra, không phải dao găm thì cũng là gậy ba khúc.
Mặc dù những người này không phải là người tu luyện Cổ Võ, nhưng dù là sức khoẻ hay thực lực đều mạnh hơn những người bên cạnh tên to con đầu trọc trước đó rất nhiều.
Trương Phàm cười ha ha một tiếng, bóng dáng lập loè đã chủ động nghênh đón.
Sau đó.
“Bụpl Bụp!"
Những người này dù có cầm vũ khí gì cũng không đấu được một hiệp với Trương Phàm, trong nháy mắt đều bị đánh ngã
Tên đầu trọc lúc đầu còn hung ác bây giờ lại biến thành hoảng sợ. Gã hoàn toàn không ngờ được đội võ giả của ông chủ đã vào cuộc mà vẫn không trị được Trương Phàm… Giờ
phải làm sao đây?
“Ông chủ, ông đi trước!” Người tu luyện Cổ Võ kia che chở. Thiệu Vĩ, sốt ruột nói.
“Đi không được!” Thiệu Vĩ thở dài và nói.
Ông nói không sai. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ông coi nhà tôi là nơi nào?” Trương Phàm chậm rãi đi về phía Thiệu Vĩ,