Những người nhà họ Trần khác cũng không khá hơn Trần Thiếu Sơn bao nhiêu, trong mắt mỗi người đều lộ ra sự hận thù với Trương Phàm.
Bởi vì Trương Phàm mang đến cho nhà họ Trần sỉ nhục quá lớn!
Hiện giờ nhà họ Trần đã trở thành trò cười của cả Nam Tuyền!
“Anh chính là Trương Phàm?” Tào Hiên nhìn Trương Phàm rồi lập tức hạ lệnh: “Thả người ra, sau đó giao hết mọi bí mật trên người anh ra, tôi có thể tha cho anh một mạng!”
Trương Phàm nở một nụ cười!
Người này cũng không khỏi quá kiêu ngạo rồi.
Dưới tình huống người của anh ta bị nhốt, mà còn dám bày ra thái độ như vậy? Bị ngu sao?
“Trương Phàm, tôi khuyên anh lập tức làm theo yêu cầu của Tào công tử! Tào công tử là thiên chi kiêu tử của Định Thiên Tông! Giết chết anh, cũng dễ như giết chết một con kiến vậy!” Trần Thiếu Sơn vô cùng đắc ý, đồng thời anh ta cũng muốn nói cho tất cả các thế lực lớn ở Nam Tuyền đang âm thầm chú ý nghe ở bên này.
Nhà họ trần anh ta có quan hệ với Định Thiên Tông!
Đây coi như là cáo mượn oai hùm… Nhưng, anh ta thấy Tào Hiên hình như cũng không phản đối, nhất thời trong lòng mừng rỡ.
“Định Thiên Tông!” Lữ Hoa sắc mặt đại biến.
Trong lòng Trương Phàm cũng trở nên ngưng trọng.
Định Thiên Tông… Giống với Thánh Võ Tông đều thuộc về môn phái siêu cấp.
Nhà họ Trần lại có thể mời người của Định Thiên Tông đến đây, thật đúng là bất ngờ.
Thế nhưng, đồng thời Trương Phàm cũng có chút hưng phấn.
Đầu tiên là tiếp xúc với Thánh Võ Tông, sau đó chiếm được Thánh Võ đan!
Bây giờ lại tiếp xúc với Định Thiên Tông.
Vậy Định Thiên Tông có phải cũng sẽ có đồ tốt hay không?
Địa vị của Tào Hiên ở Định Thiên Tông như thế nào?
Nếu như bắt được anh ta, có thể đổi được bao nhiêu thứ đồ tốt đây?
“Chó ở đâu kêu vậy ta…” Trương Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai, khinh miệt nhìn Trần Thiếu Sơn.
Sắc mặt Trần Thiếu Sơn trong nháy mắt âm trầm, lạnh giọng nói: “Trương Phàm, thức thời là trang tuấn kiệt, tôi khuyên anh nên lập tức làm theo lời Tào công tử, bằng không, sẽ lúc anh phải hối hận!”
“Cứ tiếp tục sủa đi! Nghe một chút tiếng chó sủa dường như cũng không tệ!” Trên mặt Trương Phàm tràn đầy trêu tức.
Trần Thiếu Sơn nổi giận, còn muốn nói gì đó, nhưng Tào Hiên lại xua tay.
Trần Thiếu Sơn lập tức không dám nói gì, anh ta không thể không lui ra.
Anh ta cũng không dám vi phạm ý nguyện của Tào Hiên.
“Trương Phàm, không cần phải khua môi múa mép! Tôi cho anh một phút suy nghĩ!” Tào Hiên vắt hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo.
Anh ta là thiên chi kiêu tử của Định Thiên Tông… Lấy thân phận này, Trương Phàm còn dám phản kháng sao?
Hắn không có cái lá gan này!
“Anh là cái thá gì!” Trương Phàm nhìn Tào Hiên, nhẹ nhàng nói.
Trong nháy mắt, Tào Hiên sửng sốt.
Anh ta đang chờ Trương Phàm chịu thua, nhận thua!
Nhưng anh ta lại không nghĩ lại là loại kết quả này.
“Anh lặp lại lần nữa!” Nội lực Tào Hiên chấn động, khí thế cường đại trong nháy mắt bộc phát, xung quanh dường như có gió nổi lên, lấy anh ta làm trung tâm, làm lay động mọi thứ xung quanh.
“Anh là cái thá gì! Không ngờ, anh còn có sở thích như vậy, nghe một lần vẫn chưa đã nghiền sao?” Trương Phàm là một người rất thành thật, không đành lòng từ chối yêu cầu “hợp lý” của người khác.
Tào Hiên đã hoàn toàn nổi giận, ánh mắt lạnh như băng: “Anh sẽ phải trả giá thật đắt vì câu nói này!”
“Anh bị ngu hả! Người của anh ở trong tay tôi, anh không nói cầu xin tôi một chút, mà lại còn dám ra lệnh cho tôi? Anh thật sự coi mình là lão tử Thiên Vương sao?” Trương Phàm vẻ mặt quái dị, người như vậy mà cũng xứng để Định Thiên Tông trang bị hộ đạo nhân cho anh ta sao, người gọi là thiên chi kiêu tử này cũng không khỏi có chút không lên được mặt bàn đi?