Ý tứ mà Trương Phàm biểu đạt, Khổng Vân Huy và Tần Kiến An đều tiếp nhận được.
Hai người đều là nhân tinh, làm sao có thể đọc không hiểu tin tức như vậy chứ.
Cho nên trong lòng hai người bọn họ thật sự cảm khái hàng vạn nghìn lần.
Kỳ thật mục đích của bọn họ cũng không đơn thuần, thu nạp Trương Phàm vào cục võ quản, cũng là vì có thể từ Trương Phàm ở cục võ quản bên này lấy được một số đồ vật.
Tuy rằng không được tính là tư tâm, nhưng mục đích chắc chắn cũng không đơn thuần.
Nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, nhanh như vậy đã có hồi đáp phong phú như vậy.
Đổi vị trí suy nghĩ, để bọn họ ở vị trí của Trương Phàm, tin tức như vậy, sợ là cũng sẽ không để lộ ra lúc này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây có lẽ chính là chỗ thông minh của Trương Phàm, thao tác của hắn như vậy, ít nhất mức độ coi trọng của bọn họ đối với Trương Phàm tăng vọt.
Nếu như bây giờ Tào Lăng Vân lại nghĩ cách tìm cơ hội ra tay với Trương Phàm, Khổng Vân Huy và Tần Kiến An sợ rằng càng sẽ ra tay không chút do dự so với lúc trước!
“Cái đó, cung phụng Trương, khi nào có thể thử nghiệm? Anh yên tâm, đã sắp xếp huấn luyện rất tốt rồi, đến cục võ quản, lập tức có thể sắp xếp giá trị cống hiến trên sự hiểu biết về huấn luyện cho anh!” Tần Kiến An thật sự rất gấp.
Anh ta cũng là thiên tài, từ Hoàng cấp đến Huyền cấp rồi đến Địa cấp, Thiên cấp, anh ta đều mạnh như vũ bão, cho dù có chỗ dừng lại, thì thời gian cũng không dài.
Nhưng khi tới Thiên cấp hậu kỳ, kẹt đến trọn vẹn chín năm!
Hơn nữa, tình huống giống như anh ta trong cục võ quản cũng không ít.
Thiên cấp đến tông sư, cổ võ giả bị chặn lại thật sự quá nhiều.
Không nói cái khác, Tào Lăng Vân, Tào Hưng, Tào Vân, trên cơ bản đều là tình huống như vậy.
Về phần Tào Cương, ông ta thậm chí còn kẹt ở Thiên cấp trung kỳ, ngay cả Thiên cấp hậu kỳ cũng chưa tới.
“Chờ chuyện của Tào Hiên qua đi! Tôi cũng cần một số vật liệu mới có thể bố trí ra thứ giúp hai người cảm ngộ!” Bố trí trận pháp cảm ngộ cần phỉ thuý, bây giờ trong tay hắn cũng không có phỉ thuý.
Mà hiện giờ, hắn bị Định Thiên Tông theo dõi, thật sự không tiện ra ngoài tìm nguyên thạch phỉ thuý.
Cho nên, về phỉ thuý, còn cần Khổng Vân Huy và Tần Kiến An cung cấp mới được.
“Cần vật liệu gì?”
“Phỉ thuý!” Trương Phàm cũng không giấu diếm, nói thẳng.
“Phỉ thuý?” Khổng Vân Huy và Tần Kiến An đều rất ngạc nhiên, không ngờ vật liệu Trương Phàm nói lại là phỉ thuý.
Tần Kiến An chợt nghĩ tới tư liệu điều tra Trương Phàm, dường như Trương Phàm từng mua rất nhiều nguyên thạch phỉ thuý, chẳng lẽ là…
Chỉ là, phỉ thuý không phải là đồ trang trí sao? Sao lại có liên quan đến tu luyện chứ?
“Cần bao nhiêu phỉ thuý?” Tần Kiến An hỏi.
“Càng nhiều càng tốt!” Trương Phàm nghĩ thầm, nếu dùng không hết, còn có thể để lại cho bản thân dùng.
“Được, giao cho chúng tôi đi!” Tần Kiến An gật gật đầu.
“Được!” Trương Phàm gật đầu.
Hắn không hỏi Tần Kiến An có tiền hay không, vấn đề này không dễ hỏi, rất dễ bị người khác hiểu lầm.
Cuối cùng, xe cũng tới cục võ quản.
Vùng núi phía Nam là một nơi rất âm u tĩnh lặng, xung quanh xanh um tươi tốt, môi trường vô cùng tốt, mấu chốt là đập vào mắt, nhà cao tầng còn có thể tuỳ ý thấy được, rất có cảm giác phố xá sầm uất sạch sẽ.
Cục võ quản bên này không có cao ốc, dường như cao nhất mới chỉ có ba tầng, dựa theo tần suất sử dụng không gian thành thị hiện giờ mà nói, cái này rất không hợp lý, có khả năng lãng phí.
Nhưng khi Trương Phàm xuống xe thì nhìn thấy một sân bay trực thăng, dường như hắn liền hiểu vì sao bên này không có nhà cao tầng.
Cho dù là trực thăng, kiến trúc cao cũng sẽ ảnh hưởng tới việc bay trên không.
“Mọi người đi theo tôi!” Thấy Tào Lăng Vân cũng xuống xe, Khổng Vân Huy dẫn mọi người đến một khu tiếp khách.
Sau đó tìm một căn phòng rồi nói: “Cung phụng Trương, ở chỗ này đi, cần chuẩn bị gì không?”
“Tôi viết phương thuốc, mọi người ai đi bốc thuốc đi!” Trương Phàm nhìn trong phòng có giấy bút, nhanh chóng viết xuống một phương thuốc.
Tào Lăng Vân cầm lấy phương thuốc, trực tiếp giao cho Tào Hưng: “Lập tức đi bốc thuốc!”
Trương Phàm nhếch miệng cười.
Phương thuốc bên trong có rất nhiều dược liệu hắn cố ý ghi vào, cũng không yêu cầu liều lượng, chính là phòng bị Tào Lăng Vân từ trên phương thuốc tìm được quy luật gì đó, đương nhiên, trong đó trộn lẫn một số dược liệu mà hắn muốn, muốn cho Tào Lăng Vân thay thế mua về… Ừm, đây không phải là rất bình thường sao?
Đổi lại ai gặp được cơ hội bản thân không cần tiêu tiền mà lại có thể làm được chút dược liệu, cũng đều sẽ làm chút phúc lợi cho bản thân mà.
“Nằm xuống!” Trương Phàm lấy ngân châm ra, gọi Tào Hiên nằm xuống.
Tào Hiên làm theo lời hắn nằm trên ghế sô pha.
Trương Phàm trực tiếp kéo quần áo Tào Hiên ra, cầm ngân châm trong tay, ra châm như tia chớp, từng cây ngân châm nhanh chóng đâm vào các huyệt vị lớn trên người Tào Hiên.
Sau đó, hắn thao tác ở trước mặt mọi người, chân nguyên theo ngân châm, không ngừng thẩm thấu vào trong cơ thể Tào Hiên.
Nếu như có thể nhìn thấu sẽ phát hiện, ngân châm, chân nguyên, huyết vị hình thành một chỉnh thể huyền diệu, từng cỗ năng lượng huyền diệu giống như được sinh ra từ trống rỗng trực tiếp tác dụng vào đan điền của Tào Hiên, sau đó đan điền đã vỡ tan, đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng được chữa trị.
Nửa tiếng sau, Trương Phàm thu châm, thản nhiên nói: “Được rồi, sau đó uống thuốc ba ngày, trong vòng ba ngày đừng thử tu luyện hấp thụ linh khí, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn!”
“Vậy là được rồi?” Tào Lăng Vân trừng to mắt.
Đây là Đan điền bị phế đấy!
Đây là thương thế nghiêm trọng cỡ nào, nhưng Trương Phàm trị liệu, quả thực giống như chơi đùa!
Chỉ nửa tiếng là xong việc.
Đổi lại là ai cũng sẽ không thể tin được.
“Vốn không phải là bệnh gì lớn!” Trương Phàm vừa cười vừa nói: “Chờ đến khi mua dược liệu về, tôi giúp mấy người sắc thuốc xong là mấy người có thể đi rồi!”
Tào Lăng Vân còn muốn nói gì đó.
Trương Phàm trực tiếp mở miệng nói: “Tin hay không thì bây giờ cũng đừng nói gì hết, ba ngày sau tự nhiên sẽ thấy kết quả!”
Tào Lăng Vân một phen cứng rắn bị nghẹn lại… Quả thật như thế, mặc kệ có tin hay không, ba ngày sau xem kết quả cuối cùng cũng có thể biết hết tất cả.
Chỉ là, đạo lý là như vậy, nhưng khi thấy quá trình trị liệu của Trương Phàm đơn giản như thế, Tào Lăng Vân vẫn luôn cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi lớn.
Đáng tiếc hiệp nghị cũng đã ký, còn có Khổng Vân Huy và Tần Kiến An làm nhân chứng, ông ta muốn quỵt nợ cũng không được.
Nếu ông ta dám quỵt nợ, không nói đến đắc tội với cục võ quản, chính là danh dự của Định Thiên Tông cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Một Định Thiên Tông không giữ chữ tín… Sau này còn ai dám chơi với bọn họ nữa?
Trương Phàm chắc chắn sẽ không chờ Tào Hưng trở về.
Mà là bị Khổng Vân Huy và Tần Kiến An trực tiếp lôi đi, sau đó hai người bọn họ vội vàng mở giá trị cống hiến huấn luyện ra cho Trương Phàm.
Trong nội dung đào tạo, đào tạo giá trị cống hiến thật ra là ở phía sau…
Nhưng bây giờ Khổng Vân Huy và Tần Kiến An rất rõ ràng đã không có ý định tuân thủ sắp xếp này.
“Cung phụng Trương, giá trị cống hiến là quan trọng nhất bên trong trung tâm cục võ quản cũng là phương thức tiền tệ nội bộ duy nhất, phàm là gia nhập vào cục võ quản, mỗi tháng đều có thu nhập không đồng giá trị cống hiến, nhưng thu nhập này rất ít, muốn thu hoạch đánh giá giá trị cống hiến, nhất định phải hoàn thành các loại nhiệm vụ!”
“Tại cục võ quản, dù cho chỉ là nhiệm vụ đơn giản nhất, chỉ cần hoàn thành cũng sẽ có thể cầm giá trị cống hiến! Vừa có thể giữ gìn trật tự xã hội, lại có thể kiếm được giá trị cống hiến, đây cũng là điểm cốt lõi mà thành viên nội bộ cục võ quản đồng ý với đơn vị!”
Tần Kiến An vừa mới bắt đầu đã giới thiệu khái niệm của từ giá trị cống hiến rộng rãi