Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất nhiên là tên to con đầu trọc và chủ nhân của gốc nhân sâm giả sẽ không thể dừng tay vì một câu nói của người nào. đó.

Nhưng người chạy như bay đến có tốc độ quá nhanh, cả đám người còn chưa chạm vào Trương Phàm thì cô nàng đã xông đến.

Trương Phàm suýt phun ra ngụm máu, vừa bước lên con đường tu tiên lần nữa nên hẳn muốn thử uy lực của tu vị Luyện Khí kỳ, chuẩn bị hết cả rồi mà thời khắc mấu chốt lại bị chặn ngang… Quá uất ức! Quá khó chịu!

Càng làm Trương Phàm không ngờ là người 'Ra tay giúp. đỡ lại là Hoa Vân, cô gái trông có vẻ nững nịu này!

Đương nhiên, hiện tại Hoa Vân không nững nịu chút nào mà còn quá hung hãn, quyền đấm cước đá, bọn người kia liên thủ đánh trả mà vẫn bị đàn áp,

“Không ổn, rút!” Tên đầu trọc thấy tình hình không ổn thì quả quyết bỏ chạy.

Mấu chốt là khi bọn chúng rút lui còn vung ra một thứ bột phấn màu trắng, Hoa Vân không biết đây là gì nên không dám tùy tiện động vào, đành tránh đi

Mà nhân cơ hội đó, đám người kia đã lên xe rời đi, thậm chí tên đầu trọc vẫn không quên thò đầu ra uy hiếp Trương Phàm:

“Thăng nhãi, tao nhớ kỹ mày rồi, chuyện này chưa xong đâut"

“Đứng lại cho tôi!" Hoa Vân đã nhận ra loại bột trắng kia chỉ là bột mì, lập tức tức giận rống to.

Đáng tiếc chiếc xe đã đi xa, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.

Hoa Vân bất đắc dĩ dậm chân một cái rồi nhìn về phía Trương Phàm: “Ông nội suy đoán tên lừa đảo kia sẽ tìm anh gây chuyện nên bảo tôi theo sát anh, không cần cám ơn tôi!”

“Cứ thích xen vào việc của người khác!” Trương Phàm bĩu môi, vẫy gọi một chiếc xe taxi

“Tôi? Xen vào việc của người khác? Anh nói lý lẽ đi, nếu không có tôi thì bây giờ anh đã mặt mũi bầm dập rồi! Thậm chí có khả năng nghiêm trọng hơn, anh làm hỏng vụ làm ăn hơn chục triệu của chúng, chúng nhất định sẽ đánh chết anh!”

Hoa Vân xù lông, thật là làm ơn mắc oán, tức quá đi!

“Mấu chốt là tôi không cần!” Trương Phàm mở cửa xe rồi nhún vai.

“Có phải anh không khoác lác thì sẽ cảm thấy khó chịu không? Con vịt chết vẫn còn cứng mỏ, tôi cũng lười lo cho anh!" Hoa Vân bĩu môi rồi giận dỗi xoay người rời đi

Trương Phàm lắc đầu, lên xe rồi báo địa chỉ cho tài xế.

Ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, hắn đột nhiên nở nụ cười, không nói đến tính bướng bỉnh và ngoài lạnh trong nóng của Hoa Vân, cũng không bàn đến bất ngờ cô mang đến, chỉ nói đến những việc bình thản tâm thường, những con người đây sức sống này, có vẻ đã rất lâu rất lâu rồi hẳn chưa được trải nghiệm qua.

Ngày xưa hẳn đứng tận trên cao trong tu tiên giới, dù là ai cũng phải cẩn thận, nơm nớp lo sợ trước mặt hẳn, đã rất lâu không thấy được nhân tính!

Cho nên sống lại đời này để trải nghiệm hồng trần có vẻ cũng là lựa chọn không tệ

Khi đến biệt thự Tô gia, Trương Phàm liền nhìn thấy Tô Nhược Tuyết chờ ở cửa ra vào.

Không thế không thừa nhận rãng dù nhìn quen đủ loại mỹ nữ trong giới Tu Tiên, nhưng khi trông thấy Tô Nhược Tuyết, Trương Phàm vẫn có cảm giác choáng ngợp. Đặc biệt là khí thế mạnh mẽ kết hợp với tính cách, khí chất lạnh lẽo trên người cô đã vẽ nên một bức hoạ mỹ nữ tuyệt phấm!

Khó trách lúc trước dù Trương Phàm biết Tô Nhược Tuyết không có hứng thú với mình cũng sống chết không chịu giải trừ hôn ước.

Thậm chí Trương Phàm đã sớm đưa ra quyết định mà lúc này cũng có chút dao động.

Nhưng không đợi Trương Phàm và Tô Nhược Tuyết chào. hỏi thì một chiếc Maybach đã lao qua Trương Phàm rồi dừng lại ở cổng biệt thự Tô gia. Mà Tô Nhược Tuyết thì lại nở nụ cười trong trẻo nghênh đón.

Trương Phàm sờ sờ mũi, được rồi, thì ra Tô Nhược Tuyết không phải đang chờ mình.

Cũng đúng, dựa theo mức độ căm ghét của Tô Nhược Tuyết đối với hẳn thì làm sao có thế chủ động chờ hẳn? Lúc nãy là hẳn đã tự mình đa tình.

Nhưng nhìn thấy người đi xuống từ chiếc Maybach, Trương Phàm lập tức ý thức được lần này mình được mời đến Tô gia không phải chỉ đơn giản là ăn bữa cơm.

“Trương Phàm, em trai ngoan của tôi, nhớ chết đi được!” Trương Tân bước xuống chiếc Maybach, nhìn thấy Trương Phàm mà trực tiếp bỏ lại Tô Nhược Tuyết, tươi cười dang hai tay ra, có vẻ như muốn cho Trương Phàm một cái ôm nồng nhiệt.

Trương Phàm né tránh, trừ vài trường hợp cá biệt ra thì hẳn không muốn có tiếp xúc với kẻ nào trong gia tộc cả.

“Sao hả? Gặp mặt mà không gọi được tiếng anh họ à?” Trương Tân hơi nheo mắt lại: “Sao không có chút lễ phép nào vậy hả?”

“Lễ phép cũng phải tùy đối tượng!" Trương Phàm từ tốn nói

“Ôi, nhiều năm không gặp mà cậu ăn nói sắc bén hơn trước nhiều đấy!" Trương Tân nhẹ nhàng nói

“Đoán xem vì sao tôi lại đến Tô gia mà cậu cũng được mời đến?”

Trương Phàm cau mày nhìn Trương Tân giở trò. Trương Tân cười khoát khoát tay với Tô Nhược Tuyết: “Em đi vào trước, anh và em họ lâu rồi không gặp nên có chuyện tâm sự!”

“Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, đừng nói chuyện lâu quát” Tô Nhược Tuyết khế cười, nghe lời mà bước vào biệt thự trước.

“Nhìn xem, vị hôn thê của cậu nghe lời biết chừng nào, mê người biết bao!” Trương Tân nháy mắt, chân thành nói:

“Cậu chiếm lấy mỹ nữ này là phung phí của trời, hơn nữa có phải cũng gặp đủ loại phiên phức không? Lần này anh cậu tới giúp cậu giải quyết phiền toái đây này! Anh cậu muốn vị hôn thê của cậu!"

“Trương Tân, anh đang tìm đường chết!

Trương Phàm biết bởi vì Tô Nhược Tuyết là vị hôn thê của mình nên hẳn thường xuyên bị đám người điên cưồng theo. đuổi cô ta làm khó dễ, ức hiếp, thậm chí Đoạt Hồn Tán lúc trước có thể là thủ đoạn của người theo đuổi nào đó.

Nhưng những chuyện này không phải lý do Trương Phàm có thể nhường Tô Nhược Tuyết ra

“Vậy cậu đợi xem đi!" Trương Tân nhún vai, cười ngông cưỡng bỏ lại Trương Phàm rồi tiến vào biệt thự.

Trong mắt Trương Phàm lóe lên tia sắc lạnh, từ trước đến nay gia tộc không phải bến đố của hản. Từ khi cha mẹ mất tích bị gia tộc kết luận đã mất mạng đến khi hẳn bị đuổi ra ngoài, hai chữ gia tộc chỉ mang đến cho hẳn sự lạnh lẽo và hờ hững. Cho nên hẳn đã sớm nhận định mình không phải người của gia tộc.

“Lúc đầu tôi cũng muốn chủ động giải trừ hôn ước với Tô Nhược Tuyết! Nhưng bây giờ thì thôi đi, là người của tôi thì vĩnh viễn là người của tôi! Dù chán ghét tôi cũng là người của tôi, tôi không buông tay thì không ai được động vào!” Trương Phàm lẩm bẩm rồi cất bước tiến vào biệt thự.

Trong biệt thự, cha Tô là Tô Hưng Long và mẹ Tô là Lưu Quế Anh đang nói chuyện phiếm với Trương Tân, bầu không khí có vẻ rất vui vẻ.

Mà không khí vui vẻ này đột nhiên dừng lại khi Trương Phàm tiến đến.

“Trương Phàm đến rồi à!" Cuối cùng vẫn là người bạn thân ngày xưa của mẹ Trương Phàm – Lưu Quế Anh mở miệng chào hỏi một tiếng

“Di Anh!” Trương Phàm gọi một tiếng, sau đó nhìn về phía Tô Hưng Long: “Chú Tô, hôm nay không phải chỉ đến ăn cơm đúng không? Có chuyện gì chúng ta trực tiếp nói đit"

Tô Hưng Long và cả Tô Nhược Tuyết làm ra vẻ vội vàng bưng thức ăn nhưng trên thực tế lại không ngừng liếc về bên này đều thoáng ngây người

Bởi vì họ căn bản không nghĩ tới Trương Phàm sẽ dứt khoát làm rõ như thế, càng không ngờ Trương Phàm chủ động đến vậy!

“Trương Phàm!” Tô Hưng Long nhìn thoáng qua Trương Tân rồi nói: “Huỷ bỏ hôn ước giữa cậu và Tuyết Nhi đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK