Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải hắn sợ suy nghĩ nhiều, hắn chỉ không muốn chậm trễ nhiều thời gian, muốn nhìn xem mình có thể phát hiện một ít dấu vết để lại hay không.

Dù sao hiện tại hắn cũng đã sinh ra tinh thần lực…

Dùng tinh thần lực thần diệu, có lẽ có thể phát hiện những manh mối mà đám người Bành Giang Hoa không phát hiện được.

“Được, tôi đi trước dẫn đường!” Bành Giang Hoa gật đầu, không chút chần chừ.

Cảm ngộ trận pháp, luyện thể đan, cửu luyện rèn thể của Trương Phàm đều không truyền ra ngoài.

Nhưng y thuật huyền diệu cường đại đã sớm truyền ra trong cục võ quản.

Dù sao toàn bộ Cổ Võ Giả của Lỗ Châu bị thương đều nhận được điều trị, hơn nữa cũng lần lượt hồi phục…

Muốn giấu cũng không giấu được, hơn nữa cũng không cần phải giấu.

Phủ Bạc thành bên này còn có Cổ Võ bị thương, Bành Giang Hoa đối với chuyện của Trương Phàm tận tâm tận lực như thế, ngoài nguyên nhân chức trách cũng có ý tứ giao hảo với Trương Phàm.

Không ai lại ngu ngốc đi trở mặt với một bác sĩ có y thuật thần kỳ… bởi vì bạn vĩnh viễn cũng không biết, lúc nào mình sẽ cần bác sĩ thần kỳ này đến cứu mạng đâu.

Từ Bạc thành đến huyện Mông thành - Song Tỏa Sơn cũng chỉ một giờ.

Nhưng không có đường cao tốc, hơn nữa sau khi đến huyện Mông thành, thậm chí ngay cả đường tỉnh lộ cũng không có, đầu tiên là đường xi măng nhỏ, sau đó thậm chí thành đường đất xóc nảy.

Nhìn thấy loại tình hình giao thông này, Trương Phàm cũng không nhịn được mà suy nghĩ, Thiệu Vĩ và Trình Dũng bị điên rồi à, chạy đến bên này làm cái gì?

Quanh co trên đường đất hơn mười dặm, cuối cùng mới tới địa điểm xảy ra chuyện.

Mà lúc này, đã ở trong địa phận Song Tỏa Sơn.

Toàn bộ đỉnh núi Song Tỏa Sơn cũng không tính là cao, cao nhất cũng không đến ba trăm mét.

Nhưng không khác gì những vùng núi khác… nơi đây rất hoang vắng.

Có một con đường đất vì một ít sơn thôn trong vùng núi mà làm ra.

Cho dù đến bây giờ… có nhiều nơi giao thông còn chưa thuận tiện.

Địa điểm xảy ra chuyện là ở một nơi đường sá đột nhiên trở nên chật hẹp.

Đây là một địa điểm phục kích rất tốt.

“Cung phụng Trương, chính là nơi này! Căn cứ theo quan sát của chúng tôi, Thiệu Vĩ bọn họ gặp phải tập kích ở chỗ này! Nhân số đối phương cũng không ít, sau đó ngay cả xe cũng bị lái đi!” Bành Giang Hoa bất đắc dĩ nói:

“Đường vào núi cũng không ít, những chiếc xe này hẳn là bị dời đi, đến bây giờ người của tôi cũng chưa truy ra được tung tích của những chiếc xe này.”

Trương Phàm gật gật đầu, sau đó yên lặng nhìn địa điểm xảy ra chuyện, vừa đi vừa dùng tinh thần lực dò xét.

Tinh thần lực hiện tại của hắn vừa mới sinh ra, còn rất yếu kém, cho nên dù có ngưng luyện tinh thần lực thành sợi thì phạm vi bao trùm cũng chỉ có thể cách người một mét…

Nhưng năng lực dò xét lại hữu dụng hơn dùng mắt nhiều, bởi vì tinh thần lực là lực lượng linh hồn, những gì hắn có thể cảm ứng được thường rất khác với những gì mắt người nhìn thấy.

Nhưng tinh thần lực còn chưa phát hiện ra cái gì.

Mà mũi của Trương Phàm lại ngửi thấy một loại mùi đầu tiên.

“Mùi của Huyết Hồng Thảo!” Trương Phàm rất chấn động.

Huyết Hồng Thảo! Đây là một loại linh tài rất cao cấp.

Loại linh tài này, với nồng độ linh khí ở Địa Cầu thì không nên tồn tại nha!

Trương Phàm tỉ mỉ xác định một hồi, mùi rất nhạt rất nhạt.

Nhưng hắn lại có thể trăm phần trăm xác định, đây chính là mùi của Huyết Hồng Thảo.


Tuyệt đối không sai được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK