Nhìn thấy Trương Phàm đột nhiên xuất hiện, chậm rãi đi về phía anh ta, Trần Thiếu Sơn khó lòng duy trì được sự bình tĩnh, vô thức lùi lại.
Anh ta thậm chí còn hy vọng Trương Phàm sẽ không quan tâm đến anh ta, có thể không nhìn thấy anh ta chính là chuyện tốt nhất.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng Trương Phàm cũng đứng trước mặt anh ta.
“Gặp lại nhau sớm vậy!” Trương Phàm mỉm cười, hỏi đối phương với sự quan tâm: “Mặt còn đau không?”
Hết chuyện để nói rồi sao!
Trần Thiếu Sơn vô thức tức giận.
Nhưng nhìn những người đang điên cuồng bên trong sân, anh ta biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Trương Phàm, cho nên anh ta chỉ im lặng không dám lên tiếng.
Anh ta vẫn chưa quên chuyện lần trước bị đánh là do nói quá nhiều, Trương Phàm này dường như có sở thích hở chút là động tay đánh người!
Khủng khiếp quá!
Tuy nhiên, Trần Thiếu Sơn không lên tiếng thì cái tát cả Trương Phàm vẫn rơi xuống mặt anh ta.
Bộp một tiếng, ngay cả khi xuyên qua một lớp gạc được quấn trên mặt, âm thanh vẫn sắc bén như trước. Trần Thiếu Sơn sững sờ.
Tại sao hắn lại đánh anh ta ngay cả khi anh ta không nói gì?
Có thể nói lý một chút được không?
“Tôi hỏi anh đó, câm rồi à?” Trương Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Trần Thiếu Sơn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Thật khó hiểu, nói chuyện cũng bị đánh, không nói chuyện cũng bị đánh.
“Tôi…” Trần Thiếu Sơn đang nghiêm túc suy nghĩ xem mặt mình có bị đau hay không.
Chát!
Trước khi Trần Thiếu Sơn kịp suy nghĩ xong thì Trương Phàm lại tát vào mặt anh ta.
Hành động lần này đã thực sự thổi bùng ngọn lửa tức giận trong lòng Trần Thiếu Sơn!
Nỗi sợ đã được xua tan đi, sự tức giận dâng lên, anh ta dường như không biết sợ hãi là gì, vì vậy anh ta gân cổ lên, gào thét giận dữ:
“Anh cho rằng anh giỏi lắm sao? Có tin tôi sẽ giết chết anh không?”
Trương Phàm nhìn Trần Thiếu Sơn bằng ánh mắt thương hại.
Động một chút lại hù dọa giết người, ngoài ra lại không thể nói được cái gì khác, tố chất của Trần Thiếu Sơn này đúng thật là quá kém cỏi!
“Mặc dù anh có chút năng lực, nhưng anh lại không biết nhà họ Trần mạnh đến mức nào! Anh..” Lúc này Trần Thiếu Sơn chỉ có thể lấy cái danh của nhà họ Trần để tăng sự tin cho mình.
Bởi vì sau khi cứng rắn thì nỗi sợ trong lòng anh ta lại quay trở lại lần nữa.
“Nhà họ Trần, có lẽ rất mạnh!” Trương Phàm nhẹ nhàng nói, sau đó nắm lấy cánh tay của Trần Thiếu Sơn, ném anh ta xuống đất, giãm lên chân của anh ta:
“Nhưng anh không nên tiếp tục gây phiền phức cho. tôi, cho dù anh tới là vì cái gì thì tôi cũng không thể tha thứ cho anh!”
“Anh, anh muốn làm gì!" Trần Thiếu Sơn run rẩy nói.
Trương Phàm không lên tiếng mà dùng hành động thực tế để trả lời cho Trần Thiếu Sơn.
Chỉ với một âm thanh răng rắc, bắp chân của Trần Thiếu Sơn đã bị cú đá của Trương Phàm bẻ gãy.
Sau đó, hắn tóm lấy Trần Thiếu Sơn đang kêu rên đau đớn, ném anh ta vào trong mê huyễn trận.
Chà, bây giờ không có tiếng than khóc, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại rồi.
“Trở về bảo nhà họ Trần đến đón người đi!” Trương Phàm nhìn nhóm người ở bên ngoài sân còn chưa tiến vào mê huyễn trận, nhẹ nhàng nói một câu rồi quay lưng trở lại sân.
Nhóm người do Trần Thiếu Sơn mang theo nhìn đám người đang nhốn nháo trong sân nhưng giống như không hề nhìn thấy nhau, biểu hiện Trần Thiếu Sơn và nhiều người kia rất khác nhau, bao gồm cả bảy cổ võ giả mạnh mẽ, đột nhiên phân tán ra!
Không thể trêu vào!
Trương Phàm là người nhất định không thể trêu vào!
Cho nên, chỉ có cách báo cáo với người nhà họ Trần, chỉ có một thế lực to lớn như nhà họ Trần mới có thể có khả năng cạnh tranh với Trương Phàm theo nghĩa đen.
Trương Phàm quay lại sân, không quan tâm đến Trần Thiếu Sơn và người của anh ta, mà nhìn sang một hướng khác, chính là chỗ có Lữ Hoal
Tên trộm Lữ Hoat
Kỳ thực, Trương Phàm không quan tâm Lữ Hoa có phải là một kẻ trộm hay không, đối với hắn, tất cả ngành nghề đều bình đẳng với nhau.
Chỉ là bây giờ tình trạng của Lữ Hoa rất tệ, hình như tỉnh thần của hắn ta cũng có chút bất thường, thể lực cũng giảm đi rất nhiều.