Cho nên sau khi cảm nhận được những thứ này, hơn nữa sau khi thử đi một đoạn đường, vẫn không có gì thay đổi.
Ông ta bắt đầu tấn công!
Mà kết quả lại khiến ông ta kinh ngạc thêm một lần nữa.
Đòn công kích của ông ta, giống như đòn công kích ở bên ngoài, đều giống như muối bỏ biển, căn bản không có bất kỳ một gợn sóng nào.
Giống như mọi thứ xung quanh đều mãi mãi không thay đổi, mặc kệ ông ta có cố gắng như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được hết mọi thứ!
Đến đây, Tào Cương cảm thấy đã không cần phải tiếp tục công kích nữa.
Bởi vì nó không có tác dụng gì!
Ông ta muốn ra ngoài!
Từ lúc ông ta đi vào, đã yên lặng tính toán thời gian.
Ông ta cảm thấy mình phải nên ra ngoài rồi mới đúng, nhưng đi tới đi lui, xung quanh vẫn là sương mù!
Ông ta sửng sốt!
Nghĩ thầm, có lẽ do thực lực của ông ta mạnh, nên thời gian ra ngoài mới chậm hơn?
Đi tiếp thôi!
Nhưng cùng với thời gian trôi qua, Tào Cương cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì thời gian đã gấp đôi những cổ võ giả của nhà họ Trần đi ra ngoài rồi!
Nhưng ông ta vẫn chưa được ra ngoài!
Ông ta có chút sốt ruột!
Ông ta không nhịn được mà tiếp tục công kích…
Mà nương theo thời gian trôi qua, nương theo sự công kích một lần nữa, ông ta vẫn lại bị nhốt như cũ!
Lần này Tào Cương liền biết, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Ông ta sợ là căn bản mình không đi ra được!
Mà loại ngoài ý muốn này, hẳn là Trương Phàm đã thay đổi một ít.
Cẩn thận ngẫm lại lời Trần Thiếu Sơn lúc trước, lại so sánh với tình huống lúc trước mà ông ta đã nhìn thấy thì có thể đi ra!
Rất rõ ràng, Trương Phàm có năng lực sửa chữa đặc điểm của trận pháp này!
Cho nên, sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, ông ta không dám công kích nữa!
Lúc này ông ta đã tiêu hao rất lớn.
Bên này lại không cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại nào của linh khí, cũng đại biểu cho tiêu hao thì tiêu hao, nhưng căn bản không có bất kỳ bổ sung nào.
Ông ta nhất định phải giữ lại nội lực để đối phó với bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn…
Hy vọng Tào Hiên ở bên ngoài có thể nghĩ cách cứu ông ta ra ngoài!
Ở bên ngoài sân.
Lúc Tào Cương tiến vào Mê Huyễn trận, Tào Hiên đã tỉ mỉ quan sát.
Anh ta muốn nhìn xem, khi công kích ở bên trong trận pháp này thì rốt cuộc sẽ mang đến sự biến hoá như thế nào.
Mà đúng là thật sự có sự biến hoá!
Anh ta có thể cảm nhận được một loại chấn động vô hình.
Loại chấn động này nhìn không tới cũng sờ không tới, nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được.
Dù sao anh ta cũng là cổ võ giả Địa cấp trung kỳ, tinh khí thần cũng rất cô đọng, năng lực cảm ứng lớn mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Anh ta cẩn thận nắm bắt lấy phần chấn động này, chờ mong mà nhìn xem có thể thăm dò được một ít đặc điểm hay không.
Nhưng đáng tiếc là, ngoại trừ có thể cảm nhận được loại chấn động này ra, những cái khác, bất kể anh ta có cố gắng như thế nào, nhưng dường như cũng không có gì cả.
Điều đó làm anh ta thấy thất vọng.
Nhưng đồng thời, cũng càng mong chờ hơn…