Mục lục
Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh Trạm, chuyện anh nhờ em thăm dò đã có manh mối rồi." Sáng sớm hôm sau, Tiết Đại Tráng đi vào nơi của Tần Trạm, vẻ mặt hưng phấn nói. “Ý cậu là phi kiếm?” Trong lòng Tân Trạm khẽ động.

Ngự Kiếm Quyết là một đại sát chiêu anh chuẩn bị cho thịnh hội lần này, nhưng vấn đề lớn nhất là thuật này yêu cầu một số lượng lớn phi kiếm.

Cho nên Tần Trạm vẫn luôn suy nghĩ biện pháp lấy được càng nhiều. Bạn xã giao của Tiết Đại Tráng khá nhiều, trước đó Tần Trạm đã giao phó cho cậu thu thập phi kiếm, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có kết quả rồi. "Không sai, sư phụ của em sáng nay đưa tin cho em.


Khuôn mặt Tiết Đại Tráng đỏ lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Hôm nay là ngày trưởng lão Thiết Lang của Khẩu Tiên Tông chế tạo thần binh, yêu cầu một vài Trận Pháp sư thực hiện trận pháp ổn Linh, vì thế em đã đề cử anh.”

Khi Tần Trạm nhanh chóng thi triển trận pháp Thủ Triều, Tiết Đại Tráng ở bên cạnh chính mắt thấy, lập tức bội phục Tân Trạm sát đất. “Cái này liên quan gì tới phi kiếm?” Tân Trạm sửng sốt. “Anh có thể muốn phi kiếm coi như thù lao. Ông Thiết Lang, cả đời trung tình với luyện khí, ông ấy chế tạo hơn ngàn loại thần binh. Chỉ cần chúng ta có thể giúp ông ấy làm tốt chuyện này, anh có muốn ông ấy mấy chục thanh phi kiếm, mắt ông ấy cũng không nháy mắt một chút nào.” Tiết Đại Tráng cười nói.

Tần Trạm cũng gật gật đầu, như vậy cũng không phải không thể làm.

Dù sao hai ngày nay cũng không có việc gì, Tân Trạm đi theo Tiết Đại Tráng, rời khỏi biệt viện Tiên Cung. “Đại Tráng, vị này chính là câu Tần đúng chứ?”

Hai người đi được vài dặm, một ông lão đang đứng phía trên một ngọn đồi, nhìn thấy Tần Trạm, ông cười gật gật đầu. “Sư phụ, chính là anh Trạm trước đó đã cứu mạng con” Tiết Đại Tráng nói. “Câu Tần, cảm ơn cậu để ý tới đứa đệ tử kém cỏi này của tôi, tôi tên là Tiêu Thanh Hoa, cậu gọi tôi là ông Tiêu cũng được. Ông lão cười nói. “Chỉ là tiện tay mà làm, không thể coi là ân tình lớn lao gì. Tần Trạm cũng mỉm cười đáp lễ.

Vị sư phụ này của Tiết Đại Tráng, tính tình rất là hiền lành, hai bên nói chuyện với nhau cũng rất dễ chịu. “Trưởng lão Thiết Lang kia chế tạo thần binh cấp tám, yêu cầu trận pháp củng cố một lượng linh khí khổng lồ, lần này tổng cộng tìm mười tám vị Trận Pháp sư. Lão già tôi ở phương diện trận pháp cũng tính là có chút thành tựu, cũng bị ông ta mời đi. Lần này tới đó sẽ có đệ tử của trưởng lão Thiết Lang phải người đến đây, chúng ta cứ chờ ở đây là được.

Ông Tiêu giới thiệu tình huống một chút, Tân Trạm gật gật đầu, anh cũng âm thầm tán thưởng năng lực của Thiết Lang này không giống tầm thường.

Binh khí mà võ giả sử dụng cũng giống với đan dược, cấp bốn trở lên chính là thiên cấp siêu việt. Loại cấp bậc này, trước mắt thường khó có thể chế tạo.

Mà chuyện khó hơn luyện dược chính là linh thảo ít nhiều còn có nơi sinh trưởng, tinh thạch luyện khí lại chỉ là vật phẩm tiêu hao. Tại thời đại Mạt Pháp này, Thiết Lang có thể tăng phẩm chất luyện khí lên tới cấp tám, cũng xứng với một từ “si”.

Không lâu sau, chỉ thấy một chiếc thuyền rồng to lớn từ trên không trung bay tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, đã dừng ở phía trên đầu bọn họ, rồi sau đó chậm rãi hạ xuống. “Tiền bối Tiểu, hai vị.

Trên phi thuyền, một thanh niên mặc áo trắng bước xuống, nhìn rất có sức sống, anh ta chào hỏi ba người. Tần Trạm biết được người này tên là Phan Việt Minh, là đệ tử thứ hai của ông Thiết Lang, phụ trách trận pháp Ổn Linh lần này. “Chúng ta đi thôi”

Ông Tiêu gật đầu, Tần Trạm và Tiết Đại Tráng liền đi theo ông lên phi thuyền. “Không ngờ còn có cả ông”

Có điều ba người mới vừa đi lên, trên phi thuyền đã vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc.

Tân Trạm nhìn lại, phát hiện trên phi thuyền đã có ba người ngồi, trong đó có hai người trẻ tuổi, tuổi của người ở giữa tương đương với ông Tiêu, có điều trên mặt trái mang theo một cái bịt mắt.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Hoa, sắc mặt ông lão này đột nhiên trầm xuống, hừ lạnh một tiếng. “Tôi nói này Phan Việt Minh, sao cậu lại tìm lão già hói đầu này? Có phải lão già này lừa dối cậu hay không, thật ra trình độ trận pháp của người này cực kì kém, sẽ làm lỡ việc lớn của trưởng lão Thiết Lang” Ông lão nói. “Làm sao, tên chột mắt như ông còn có thể tới, tôi đây không thể tới sao?”

Tiêu Thanh Hoa cũng xụ mặt, cười lạnh một tiếng nói: “Ngay cả bố trí trận pháp, cũng có thể làm mù đôi mắt mình thành phế vật, còn có mặt mũi nói tôi." “Không phải khi ông bố trí trận Hỏa Linh cũng tự đốt mình thành người hói đầu sao.” Sắc mặt ông lão kia cứng đờ, phẫn nộ phản kích: “Không bằng tôi với ông đấu một trận, nhìn xem ai mới là phế vật. “Có cái đầu ông, ông đây không phải bị đốt trọc lúc bày trận. Đấu thì đấu, tôi sợ ông chắc. Tiêu Thanh Hoa cũng tức giận nói. “Hai vị. Phan Việt Minh đau đầu không thôi, vội vàng ngăn ở giữa hai người. “Tôi mặc kệ hai vị đại sư có ân oán gì, nhưng lúc này đây là vì luyện khí cho sư phụ của tôi mà đến, hy vọng hai vị không đầu khí nữa. Nếu đến lúc đó trận pháp xảy ra vấn đề, mọi người đều rất phiền toái. “Hừ, vậy cậu cứ cầu nguyện lúc đó tên hói đầu này không gây phiền toái đi.” Một Mắt nói. “Tôi thấy nhất định là ông làm hỏng dây xích. Tiêu Thanh Hoa hừ lạnh nói. “Trận pháp Ổn Linh kia cũng không bình thường, chờ đến lúc đó xem xem ai xảy ra chuyện. Một Mắt trào phúng cười nói.

Có điều vì để cho Phan Việt Minh mặt mũi, hai người đều chấm dứt chiến tranh, không còn ầm ĩ nữa. "Sư phụ của cậu cùng ông lão kia có mẫu thuần rất lớn sao?” Ngồi ở phía trên thuyền rồng, Tần Trạm hỏi. “Hai người bọn họ vốn là học cùng một thấy, quan hệ thân mật, nhưng sau đó lại cùng yêu một sư muội, xé rách mặt nhau, từ đó cả đời không qua lại với nhau nữa. Tiết Đại Tráng thấp giọng nói. “Thế sư muội cuối cùng thuộc về ai?" Tần Trạm hiếu kỳ hỏi. “Đi theo một người ngoài.” Tiết Đại Tráng lúng túng nói.

Tần Trạm lập tức cảm thấy kỳ lạ, lắc lắc đầu.

Phi thuyền lên không trung, tiếp tục bay về phía trước.

Tần Trạm để ý, ảnh mắt Một Mắt kia luôn lướt qua trên người mình.

Anh hơi hơi sửng sốt, bản thân rõ ràng mang theo mặt nạ da người, vậy mà vẫn bị ông lão này nhận ra? “Tiểu bối, lão hói đầu kia chỉ có một đồ đệ là Tiết Đại Tráng, cậu hẳn là người cậu ta mời tới giúp đỡ.” Một Mắt cười nói: “Có điều tôi thấy tuổi cậu còn trẻ, đi theo ông ấy chịu khổ làm gì, nếu như đi theo tôi thì đã khác rồi. Tôi ở trong giới Trận Pháp sư của thế giới ẩn cũng là nhân vật vang dội, tuyệt đối có tiền đồ hơn ông ta.” “Nhìn thấy không, nếu cậu đi theo tôi, linh thạch này sẽ thuộc về cậu." Một Mắt lấy ra một khối linh thạch dúm dó, dụ dỗ Tần Trạm.

Tiêu Thanh Hoa lập tức có chút khẩn trương, nếu Tần Trạm thật sự bị Một Mắt lừa gạt đi, bản thân cũng rất mất mặt. Có điều Một Mắt dựa dẫm vào thế gia, so với ơn huệ nhỏ đó thì ông thật sự là kém hơn. “Cảm ơn ý tốt của tiền bối, có điều vãn bối không có ý định dựa dẫm vào người khác. Tần Trạm nhàn nhạt cười nói.

Một Mắt này cũng có ý tử. Nhưng trong không gian chứa vật của anh có rất nhiều linh thạch cực phẩm, một khối linh thạch phẩm chất thấp kém như vậy, nếu như muốn mua chuộc mình thì đúng là không phải nghĩ.

Gánh nặng trong lòng Tiêu Thanh Hoa lập tức được thả lỏng, trào phúng nhìn Một Mắt. “Hừ, không biết điều.” Một Mặt còn tưởng rằng nắm chắc, không ngờ lại bị Tần Trạm trực tiếp từ chối, cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, vô cùng bất mãn với Tần Trạm.


Không bao lâu sau, phi thuyền chậm rãi hạ xuống.


Tần Trạm đứng dậy đi xuống, trong lòng khẽ động.


Đây vẫn là lần đầu tiên anh tiến vào trong


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK