Vì vậy Nhan Như Ngọc không định tiếp tục giữ lại nữa, lễ rửa tội lần này chính là lần cuối cùng Lĩnh Đông Môn mở cửa.
Ở cổng tụ tập càng lúc càng đông, Tần Trạm trà trộn bên trong, lắng lặng chờ đợi.
“Nơi này có một luồng linh khí thuần túy, chắc là bắt nguồn từ suối linh kia.” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ba vị đại tông sư ở cửa ho khan một tiếng, nói: “Mọi người im lặng.” Hiện trường lập tức rơi vào yên lặng, tới cả mọi người lẳng lặng chờ đợi đại tông sư căn dặn.
“Ai ai cũng biết, suối linh này chính là thánh vật trời ban, không thể bị vấy bẩn. Vì vậy hi vọng mọi người lúc ngâm mình phải có tố chất.” Đại tông sư kia trầm giọng nói.
Câu này vừa tung ra, người ở cổng đều bật cười.
“Tôi nghe bảo lần trước lúc mở suối linh có thằng nhãi đi tiểu trong đó bị bắt được.” Bên cạnh có người nói.
“Chậc chậc, cậu ta đúng là phung phí của trời.” “Khà khà, tôi nghe nói sau đó thằng nhãi kia đã bị xử phạt.” Đại tông sư ở cửa tiếp tục nói: “Được rồi, thời gian mỗi người ngâm không được vượt quá nửa tiếng, nếu không sẽ tạo nên gánh nặng cực lớn cho cơ thể, mong mọi người ghi nhớ.” “Gánh nặng?” Tần Trạm nhíu mày, nếu như là một cái suối linh, ngâm càng lâu càng có lợi cho cơ thể, căn bản sẽ không sinh ra cái gọi là gánh nặng.
“Cuối cùng Lĩnh Đông Môn có mục đích gì?” Tần Trạm có chút không hiểu.
Rất nhanh, mọi người bước vào Lĩnh Đông Môn dưới sự dẫn dắt của đại tông sư.
Lĩnh Đông Môn chiếm điện tích mấy nghìn mẫu, mà một nửa diện tích chính là suối linh kia.
Phạm vi của suối linh rất lớn, đủ để ngâm trên vạn người, vừa bước vào trong đó, một luồng khí ấm áp và thanh nhã đã đập vào mặt, hít một hơi liền sảng khoái tinh thần.
“Đúng là một cái suối linh!” Ánh mắt Tần Trạm sáng lên, loại linh tuyền hoàn mỹ tự nhiên này, quả thực là khó gặp!
Lĩnh Đông Môn chỉ có một vị võ tông lại có thể bảo vệ cái suối linh này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. “Mời các vị tiến vào suối linh theo thứ tự, nhớ kỹ, chỉ có thể ở khu nước cạn” Đại tông sư kia dặn dò.
Mọi người vội vàng cởi quần áo, nhảy vào trong suối linh.
Người tham dự lễ rửa tội, phụ nữ chiếm nửa số, trước mặt cái suối linh này, bọn họ cũng không đoái hoài tới thẹn thùng, cả đám đều cực kỳ hưng phấn nhảy vào.
Khiến người ta giật mình nhất chính là trong mắt của đám đàn ông lại không hề có ý nghĩ dơ bẩn, tất cả mọi người đều cố gắng hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu do suối linh này mang tới.
Tần Trạm cởi quần áo, từ từ tiến vào chính giữa suối linh.
Khoảnh khắc cơ thể anh đụng vào suối linh, lỗ chân lông trong nháy mắt nở ra, giống như sói đói cắn nuốt linh khí.
Tần Trạm thả ra một chút thần thức, thăm dò chỗ sâu trong suối linh, Theo thần thức xâm nhập càng lúc càng sâu, mức độ đậm đặc của linh khí càng ngày càng cao.
Lúc chìm xuống tới chừng năm trăm thước, thần thức của Tần Trạm lập tức bị ngăn cản.
“Xem ra bên dưới con suối này thật sự cất giấu thứ gì đó.” Tần Trạm khẽ nhíu mày.
Anh lập tức trầm mình xuống dưới đáy nước, lần mò về phía đáy suối giống như một con cá.
Dưới đáy suối là một màu đen kịt, Tần Trạm dựa vào thần thức, từng chút mò mẫm ở chỗ sâu.
Càng chìm sâu thì linh khí càng nồng đậm, sau khi đạt tới khoảng cách chừng năm trăm thước, áp lực dưới đáy nước đột nhiên tăng lên, như thể muốn ép vỡ người ta!
Cơ thể Tần Trạm lập tức dấy lên ánh sáng vàng mờ nhạt, chống lại áp lực kỳ lạ này.
Lúc này, bên dưới đáy suối, một trận pháp chậm rãi hiện ra trước mặt Tần Trạm.
Trận pháp này sử dụng nguyên liệu khá quý giá, nhưng thủ pháp bố trí lại cực kỳ cẩu thả.
Mà trong trận pháp là ánh sáng màu xanh lam nhạt đang nổi lơ lửng.
Đống ánh sáng này chính là tinh khí. “Khóa Linh Trận?” Tần Trạm có vẻ hơi kinh ngạc.
Trong trận pháp nho nhỏ này vậy mà cất giấu tinh khí khổng lồ như thế!
“Thảo nào Lĩnh Đông Môn lại tốt bụng mở suối linh.” Tần Trạm hiểu rõ, mục đích của bọn họ hiển nhiên là muốn dựa vào Khóa Tinh Trận này để hấp thu tinh khí trong cơ thể người.
Mà ngâm mình trong linh khí, tinh khí trong nửa tiếng ngắn ngủi cũng không đủ để tổn hại tới thân thể của thanh niên, xem như bổ sung cho nhau.
“Lĩnh Đông Môn này ngược lại còn có chút lương tâm.” Tần Trạm cười nói.
Nếu như bọn họ không quy định nửa tiếng, vậy tinh khí có thể lấy được hiển nhiên nhiều hơn. Song làm vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của người ngâm.
“Lĩnh Đông Môn này đúng là lẫn lộn đầu đuôi, vì nhỏ mất lớn.” Tần Trạm nở nụ cười.
Linh khí ẩn giấu dưới đáy suối còn quý giá hơn số tinh khí này rất nhiều, nhưng bọn họ lại dùng linh khí đổi lấy tinh khí, thật sự là lẫn lộn đầu đuôi.
Tần Trạm tiếp tục chìm xuống, rất nhanh, cơ thể của anh cũng có chút không chịu nổi.
“Lạ thật.” Tần Trạm nhíu mày: “Chỉ mấy trăm thước mà thôi, sao lại có áp lực lớn như vậy?” Độ sâu thế này, cho dù là sắt thép cũng không thể đè nát, sao có thể tổn thương tới cơ thể của Tần Trạm?
“Dựa theo tiến độ này, còn chìm xuống nữa, chỉ sợ cơ thể của mình cũng bị nghiền nát.” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm.
Giờ phút này, đột nhiên Tần Trạm hiểu ra.
Thảo nào Lĩnh Đông Môn lại vứt bỏ linh khí đổi lấy tinh khí, thì ra là vì bọn họ căn bản không thể chạm vào đáy suối, không chịu nổi áp lực của đáy suối.
“Thánh Thể Thuật!” Tần Trạm kêu to một tiếng, ánh sáng vàng trên người lập tức bừng sáng, mức độ cứng cáp của cơ thể cũng đột nhiên tăng lên.
Dựa vào Thánh Thể Thuật, Tần Trạm tiếp tục lên xuống.
“Ông…..g!” Một luồng sáng từ dưới đáy suối lóe lên. truyện tiên hiệp hay
Luồng sáng này cực kỳ chói lóa, gần như khiến mắt người ta mù lòa.
Trong ánh sáng, một trận pháp cổ xưa cực lớn từ từ hiện lên ngay trước mắt Tần Trạm.
“Sát Trận?” Tần Trạm nhìn lướt qua, sắc mặt thoáng thay đổi.
Bên dưới suối linh này e rằng cất giấu bảo bối gì đó! Mà Sát Trận này chính là để bảo vệ món bảo vật đói “Linh khí nông nặc như thế, không biết là do thứ gì phát ra.” Trong mắt Tân Trạm nhấp nhoáng ánh sáng, từng bước tiến vào giữa Sát Trận!
“Ầmf” Nháy mắt bước vào sát trận, lập tức có mấy nguồn sức mạnh sát phạt từ bốn phương tám hướng kéo tới!
Tần Trạm hơi híp mắt, hai tay anh nắm lại, bá đạo đón lấy.
“Âm” một tiếng thật lớn, nắm đấm của Tần Trạm lập tức để lại từng dấu trắng.
“Bốp bốp bốp!” Ngay sau đó lại có mấy nguồn sức đi G, mạnh sát phạt kéo tới, gân như bao trùm của người Tần Trạm!
Ánh sáng vàng trên người Tần Trạm bừng lên dữ dội, chợt rung một cái, cứng rắn chịu đựng nguồn sức mạnh này!
“Răng rắc!” Một góc của Sát Trận lập tức xuất hiện một vết nứt, va chạm kịch liệt như thế khiến Sát Trận này sắp tan vỡ!
Khóe miệng Tân Trạm hiện lên nụ cười, anh thấp giọng nói: “Nếu Sát Trận này vừa mới được bố trí, mình sẽ quay đầu bước đi, tuyệt đối không dám tham lam. Đáng tiếc chỉ sợ Sát Trận này đã tôn tại mấy nghìn năm, đã sớm cũ nát không chịu nổi, cho dù mình không đến, sớm muộn gì nó cũng sẽ tự tan vỡ! Vì vậy thứ bên dưới suối linh này chính là của mình!”