Đám đội viên đưa mắt nhìn nhau, không ai đứng ra.
“Tất Tiêu Dao, cậu nhìn thấy chưa? Tất cả mọi người đều không muốn đi theo cậu lãng phí thời gian.” Tạ Tuấn Võ cười mỉa nói.
Tất Tiêu Dao nhíu mày, trên mặt xuất hiện không vui.
“Trưởng quan Tất, không phải chúng tôi không muốn đi theo anh, chỉ là phương pháp huấn luyện kia thật sự là một lời khó nói hết.”
“Đúng vậy, trưởng quan Tất, nếu có thể đổi phương pháp huấn luyện, hay là rút ngắn thời gian lại một chút, chúng tôi đều nguyện ý đi theo anh!”
“Không sai!”
Mọi người nhao nhao kêu to, nhưng vẻ mặt Tất Tiêu Dao không đổi.
Anh ta tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói: “Bây giờ tôi gọi tên ai thì người đó bước ra khỏi hàng!”
Sắc mặt mọi người lập tức càng thêm khó coi, Tất Tiêu Dao làm như vậy rõ ràng là muốn cưỡng ép mà.
“Hồ Mạnh Dư, Lý Tiến Thuật, Từ Vân Sinh…” Tất Tiêu Dao bắt đầu nói tên, gọi đến tên ai, toàn bộ tự giác đứng ra.
Có tổng cộng mười bốn người, chia làm hai tổ.
Đám người bị Tất Tiêu Dao gọi mặt xám như tro tàn, không ngừng kêu khổ. Mà đám người còn lại không bị gọi tên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Từ giờ trở đi, các cậu theo tôi huấn luyện, những người khác theo trưởng quan Tạ huấn luyện, chạy bộ đi!” Tất Tiêu Dao hét to một tiếng.
Cho dù bảy người này không muốn, nhưng ở ban an ninh bọn họ không thể không phục tùng mệnh lệnh.
“Tất Tiêu Dao, xem ra cậu rất có cốt khí.” Tạ Tuấn Võ liếc nhìn bọn họ, đi về trước nói.
“Trong số bảy người cậu lựa chọn, không có một vị tông sư nào, thậm chí có thể nói là bảy đội viên yếu nhất, sao thế, cậu muốn chứng minh cho tôi xem sao?” Tạ Tuấn Võ cười nhạo nói.
Tất Tiêu Dao liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Không phải chứng minh cho ông xem, là chứng minh cho Quách thống lĩnh xem.”
Sau khi nói những lời này xong, Tất Tiêu Dao lập tức chạy chậm đuổi theo. Mà ở bên khác, Tần Trạm vẫn đang luyện chế đan dược.
Đan dược này không khó đối với Tần Trạm, nhưng lượng đan dược lớn, đối với nhu cầu linh khí cũng lớn, Tần Trạm tốn mất ba ngày, mới luyện xong mười bốn viên Trúc Cơ Đan.
“Có mười bốn viên Trúc Cơ Đan này, đủ khiến tất cả đội viên đều bước vào cảnh giới tông sư. Cộng thêm thuật luyện thể kia nữa, đạt được hạng nhất sẽ không phải là vấn đề gì.” Tần Trạm lau mồ hôi, hài lòng nói.
Anh tính toán thời gian, nói thầm: “Tới lúc rồi, hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai là ngày cuối cùng huấn luyện thuật luyện thể, thuận tiện đưa Trúc Cơ Đan tới.”
Luyện chế đan dược này làm cạn kiệt thể lực của Tần Trạm, Tần Trạm mới ngả vào giường, đã hôn mê ngủ say.
Trong nháy mắt, đã là buổi chiều ngày thứ ba rồi. Lúc trước định ra kế hoạch huấn luyện, là huấn luyện ba ngày.
Tuy thuật luyện thể vô cùng gian khổ, nhưng đám người này vẫn nghiến răng kiên trì tiếp.
“Ha ha, Tất Tiêu Dao, hình như nay là ngày cuối cùng rồi?” Tạ Tuấn Võ đi về phía trước, có chút cười nhạo nói.
Tất Tiêu Dao không để ý tới, ông ta la to với đội viên: “Còn hai tiếng nữa, đều chịu đựng cho tôi!”
“Kiên trì có tác dụng sao? Đã ba ngày rồi, tôi cũng không thấy hiệu quả gì.” Tạ Tuấn Võ ở bên cạnh châm chọc khiêu khích: “Chẳng lẽ hai tiếng sau, bọn họ sẽ xảy ra lột xác sao?”
Vừa dứt lời, mọi người bên Tạ Tuấn Võ cười phá lên.
Ba ngày này, khi mọi người không cảm nhận được, thân thể những đội viên này đều đã mạnh hơn vài phần.
Tuy không thể bằng tông sư khổ luyện, nhưng không phải đội viên khác có khả năng đánh đồng.
Cuối cùng hai tiếng trôi qua, bảy đội viên này lập tức nhẹ nhàng thở ra, nằm trên đất thả lỏng người.
“Kết thúc.” Tạ Tuấn Võ dẫn đội viên đi tới: “Thế nào, có thành quả gì không?”
Tất Tiêu Dao không để ý tới ông ta, kêu lớn: “Từ Vân Sinh, bước ra khỏi hàng!”
“Rõ!”
Từ Vân Sinh vội vàng bò dậy, bước một bước ra.
Từ Vân Sinh cao trên một mét tám lắm, nhưng rất gầy, gần như là người yếu nhất trong đội.
“Từ Vân Sinh, bây giờ tôi yêu cầu cậu đại diện cho phân đội chúng ta, khiêu chiến thành viên của phân đội trưởng quan Tạ, có vấn đề gì không?” Tất Tiêu Dao quát to.
“Báo cáo trưởng quan, không có vấn đề!” Từ Vân Sinh la to.
“Được.” Tất Tiêu Dao hài lòng gật đầu.
Tạ Tuấn Võ không khỏi cười ha ha nói: “Tất Tiêu Dao, cậu điên rồi đúng không? Bảo Từ Vân Sinh ra khiêu chiến đội viên của tôi ư? Từ Vân Sinh có tiêu chuẩn gì, trong lòng cậu biết rõ đúng không?”
“Bớt nói linh tinh đi.” Tất Tiêu Dao nghiêm mặt nói.
Tạ Tuấn Võ gật đầu nói: “Cậu đúng là không đụng vào tường không quay đầu.”
Sau đó Tạ Tuấn Võ xoay người lại, kêu lớn: “Ai muốn nghênh chiến với Từ Vân Sinh?”
“Báo cáo trưởng quan, tôi nguyện ý!”
“Trưởng quan, để tôi lên cho! Một quyền của tôi có thể đánh ngã anh ta!”
“Trưởng quan…”
Tạ Tuấn Võ xua tay, ông ta tiện tay chỉ một đội viên, nói: “Hắc Việt Hùng, cậu lên đi.”
Hắc Việt Hùng xoa quả đấm của mình, lúc này đứng dậy.
Sắc mặt người bên Tất Tiêu Dao lập tức thay đổi, Hắc Việt Hùng cao một mét chín, bộ dạng khỏe mạnh như sắt thép, cho dù anh ta không phải tông sư, nhưng cũng có thể so được với tông sư.
Từ Vân Sinh nghênh chiến Hắc Việt Hùng, quả thực là như đang chịu chết!
“Lần này có trò hay để coi rồi.”
“Các anh đoán xem Từ Vân Sinh có thể đỡ được mấy quyền?”
“Mấy quyền sao? Tôi đoán một quyền có thể đánh anh ta choáng váng rồi?”
Sắc mặt Từ Vân Sinh cũng không được tốt lắm, ngay từ đầu anh ta đã không muốn giao đấu với Hắc Việt Hùng.
“Từ Vân Sinh, có tin tưởng thắng cậu ta không?” Tất Tiêu Dao nghiêm mặt hỏi.
“Có!” Từ Vân Sinh đáp.
“Giọng nói quá nhỏ, không nghe thấy được!” Tất Tiêu Dao phẫn nộ quát Từ Vân Sinh nghiến răng, liều mạng kêu to: “Cót”
“Được.” Tất Tiêu Dao lùi vê sau một bước: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Từ Vân Sinh giãm chân tiến lên trước, hai tay nắm chặt lại, khẩn trương nhìn Hắc Việt Hùng.
Hắc Việt Hùng cười mỉa nói: “Từ Vân Sinh, đừng nói anh trai đây bắt nạt anh nhé, tôi sẽ ra tay nhẹ một chút.”
Vừa dứt lời, Hắc Việt Hùng liền ra tay trướ!
c Anh ta giống như một ngọn núi nhỏ di động, quả đấm vĩ đại đánh mạnh về phía đầu Từ Vân SinhI Thân thể Từ Vân Sinh lóe lên, dễ dàng tránh được.
Hắc Việt Hùng đánh liên tục mấy quyền cũng không thể đánh trúng Từ Vân Sinh, chuyện này không khỏi khiến anh ta rất tức giận.
“Từ Vân Sinh, anh chỉ biết trốn thôi sao?” Hắc Việt Hùng giận dữ hét.
Từ Vân Sinh nghiến răng, liều mạng kêu to: “Cói”
“Được.” Tất Tiêu Dao lùi vê sau một bước: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Từ Vân Sinh giãm chân tiến lên trước, hai tay nắm chặt lại, khẩn trương nhìn Hắc Việt Hùng.
Hắc Việt Hùng cười mỉa nói: “Từ Vân Sinh, đừng nói anh trai đây bắt nạt anh nhé, tôi sẽ ra tay nhẹ một chút.”
Vừa dứt lời, Hắc Việt Hùng liền ra tay trướ!
c Anh ta giống như một ngọn núi nhỏ di động, quả đấm vĩ đại đánh mạnh về phía đầu Từ Vân SinhI Thân thể Từ Vân Sinh lóe lên, dễ dàng tránh được.
Hắc Việt Hùng đánh liên tục mấy quyền cũng không thể đánh trúng Từ Vân Sinh, chuyện này không khỏi khiến anh ta rất tức giận.
“Từ Vân Sinh, anh chỉ biết trốn thôi sao?” Hắc Việt Hùng giận dữ hét.
Việt Hùng đánh tới!
Từ Vân Sinh nghiến răng, anh ta kiên trì, kiếm đủ mọi cách, cũng đánh một quyền ra!