“Thì ra, thứ đá ngọc này khảo nghiệm là bản nguyên”
Ngay sau khi ánh sáng vàng đi vào, Tân Trạm phát hiện, không gian bản nguyên trong biển ý thức của mình cảm nhận được lực lượng này, tất cả bản nguyên tinh thần đều được phóng thích ra ngoài.
Ánh sáng màu vàng óng lưu chuyển, xuyên qua từng bản nguyên như cá lội, vô cùng tỉ mỉ, tựa hồ đang kiểm tra những bản nguyên này có gian lận hay không.
“Năm hơi thở, tám hơi thở… Mười hơi thở”
Tân Hồng Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Anh ta còn cho rằng tu vi của Tân Trạm không tệ, tối đa là xấp xỉ mình, nhưng thế gian này đã lên gấp ba.
Bên ngoài cơ thể Tân Trạm, ánh sáng vàng kia không ngừng lóe lên, không có dấu hiệu hạ thấp chút nào.
Điều này có phải có nghĩa là bản nguyên Tân Trạm có gấp mấy lần của mình hay không?
Nhưng người mạnh nhất nhà họ Tân, cũng chỉ mười bản nguyên.
Ước chừng sau mười lăm hơi thở.
Tân Hồng Phong nhìn ánh sáng vàng lui bước, Tân Trạm khôi phục lại, anh ta dại ra hoàn toàn, không biết nên nói cái gì cho phải.
Anh a muốn nói không phải cái đá ngọc kiểm tra đo lường này bị phá hủy đấy chứ.
Mười lăm hơi thở thế gian, tại sao cho tới bây giờ mình không nghe nói có người làm được vậy.
“Người anh em, rốt cuộc anh có bao nhiêu bản nguyên?
Nếu không tiện thì quên đi” Tân Hồng Phong vẫn không nhịn được hỏi.
“Hơn mười” Tân Trạm cười nói.
“Hơn mười bản nguyên? Anh bao nhiêu tuổi”
Nghe xong, Tân Hồng Phong nuốt nước bọt, cảm giác hơi run chân.
Thiên phú của cái tên dòng nhánh này cũng quá kinh khủng.
“Cửa ải kế tiếp là khảo nghiệm cái gì?”
“Theo lão già này đi, ở phía sau”
Tân Hồng Phong biết Tân Trạm có thiên phú như vậy, thì thái độ rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều.
Hai người đi theo ông lão lơ lửng giữa không trung, tiến vào một căn phòng.
Căn phòng này rất lớn, bên trong đầy văn trận, toả ra ánh sáng.
Mà trên bầu trời, vô số bóng nhỉ sạch sẽ rậm rạp chẳng chịt trôi giữa không trung, thoạt nhìn rất thần kỳ.
“Nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhận biết, sau đó cố gắng khống chế những linh châu này” Lão già lên tiếng lần nữa.
Mà lúc hai người Tân Trạm đang khảo hạch.
Trong tổ địa này, lão già và Chú Thụy, Tân Sở Phi đang được nửa đường.
Đột nhiên, lão già biến sắc.
Chú Thụy cũng là dừng nói lại.
Sau đó ba người đều nhìn về chỗ khảo hạch.
Âm ầm!
Ba người khiếp sợ phát hiện, trong vùng trời khảo hạch, đột nhiên bộc phát ra một luồng sáng ngất trời.
Ánh sáng chói mắt không gì sánh được, nó xông thắng lên trời, mãi không tiêu tan.
“Cái ánh sáng này, ánh sáng màu xanh lục đại diện chỉ tư chất bình thường, màu tím còn là tư chất tốt, mà màu vàng…
Sư phụ, có phải màu vàng là đại diện cho cấp bậc thiên tài không” Vẻ mặt Chú Thụy chấn động nói.