Vẻ mặt của Tân Trạm đột nhiên lạnh lùng. . Harry Potter fanfic
“Rời khỏi nhà họ Tân, cậu không là gì cả. Để lại xác của Tân Vương rồi cút đi” Tân Ngọc Xuyên bỗng dưng gào lên.
Tu vi của Tân Trạm đều tự anh tu luyện mà có. nhà họ Tân không có quyền lấy đi. Nhưng Tân Vương thể lại là báu vật truyền đời của nhà họ Tân”
“Nhị bá, ông nhất định phải làm chuyện tuyệt tình vậy sao?” Tân Minh tức giận lên tiếng nhà họ Tân trước đây cũng không phải không có người rời khỏi gia tộc vì mâu thuẫn, nhưng theo mức độ nghiêm trọng của vụ việc, một số trực tiếp hủy bỏ tu vi, một số chỉ đi khỏi thôi.
“Tân Trạm có sai lầm gì, dựa vào gì ngay cả Tân Vương thể phải huỷ” Tân Minh chất vấn.
“Dựa vào tôi là trưởng lão chấp pháp, lời tôi nói là đại diện quy tắc của nhà họ Tân” Tân Ngọc Xuyên gào lên.
“Dựa vào ông cũng đòi đại diện quy tắc của nhà họ Tân?”
Chính ngay lúc này, trong đất tổ đột nhiên có một tiếng nổ vang truyền tới.
Một bóng dáng vừa bước chân vào, chớp mắt đã tới trước mặt đám đông.
Sau đó tát một bạt tay vào mặt của Tân Ngọc Xuyên.
Chát!
Cái tát tay vang dội vô cùng, khiến người có mặt cũng rất bất ngờ. Tân Ngọc Xuyên bị tát tới đơ ra, cơ thể loạng chọng, sau đó lùi về sau ba bước.
“Chú ba, thúc làm gì vậy?” Tân Ngọc Xuyên không dám tin nhìn vào ông cụ ưỡn ngực đứng trước mặt.
Ông cụ trước mặt chính là người ở đại điện đất tố.
Ông ta không màng chuyện đời bao năm, lúc nào cũng ở đất tổ, chưa hề ủng hộ một phe nào.
Nhưng hôm nay, ông cụ sao lại tức giận như vậy, còn đánh mình nữa.
“Tôi làm sao? Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu không nhân tài tương lai của nhà họ Tân đều bị anh đuổi đi hết rồi: Ông cụ gào lên.
“Gì mà người tài?” Tân Ngọc Xuyên càng nghe càng mơ hồ. Ông ta chỉ vào Tân Trạm và nói: “Tên nhóc này chẳng là chỉ là một đứa con riêng, là đồ bỏ đi về tìm nhà họ Tân chúng ta ăn bám. Cậu ta thì là thiên tài gì chứ”
“Nếu cậu ta là đồ bỏ đi thì cả nhà anh đều là phân chó”
Ông cụ nghiến răng, cũng không màng lịch sự mà trực tiếp chửi thẳng vào mặt ông ta.
Mình và đệ tử kiểm tra tổ khí, vừa mới mở ra thì cảm giác bên ngoài có gì đó không đúng. Kết quả ra xem thì ông ta xém chút tức chết.
“Chú ba, chú nói vậy là sao?” Tân Ngọc Xuyên đơ ra.
“Mở to đôi mắt chó của anh ra mà xem ai mới là thiên tài, ai là đồ bỏ đi”
Ông cụ tức đến mức nghiến răng. Lúc này ông ta cũng không giữ bí mật nữa.
Ông ta duỗi tay đánh ra một đạo linh khí, xet qua không trung, rơi vào trong tổ khí.
Đột nhiên tổ khí hấp thu linh khí, kết quả giám định vừa rồi lại xuất hiện.
Một đạo kim quang xông thẳng lên trời, sau đó tới đường thứ hai, đường thứ ba.
Ba đường ánh sáng phản ánh mảnh đất trời sáng như giữa trưa.
Tia sáng màu vàng chiếu rọi, 10 dặm xung quanh giống như thánh địa vậy.
“Ba đường sáng sáng màu vàng, là thiên tài nào được lão tổ thừa nhận”
Tân Ngọc Xuyên nhìn thấy cảnh này thì cũng ngơ ngác.
“Nhân tài tuyệt vời như Tân Trạm, sở hữu tư chất kế thừa Tân Hoàng. Nếu bị anh đuổi đi như vậy, tổ tiên có linh thiêng chắc chắn sẽ lóc thịt anh đó” Ông cụ không nén tức được mà gào lên.
“Chú ba, chú nói ba đường sáng màu vàng là kết quả sát hạch của Tân Trạm à”