“Trời đất, tu sĩ loài người này, tại sao lại biết phát huy phương pháp mạnh nhất của hoàng triều Tuyệt Nhật chúng ta, điều này là không thể”
“Đến Yêu Hoàng chưởng cũng xuất hiện luôn rồi, Thạch Chấn có thể đỡ nổi không”
Cảm nhận được nhiệt độ mãnh liệt mà ngọn lửa trên đỉnh đầu làm biến dạng không khí, lúc này Thạch Chấn mới phản ứng lại, anh ta ngước đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt liền thay đổi rõ rệt.
Trong con ngươi anh ta, một dấu tay màu đỏ không ngừng to lên.
Cả người anh ta run lên kịch liệt, muốn né tránh cú tát của dấu tay này, nhưng bàn tay đỏ rực khổng lồ đã bao trùm tất cả không gian xung quanh anh ta.
Âm!
Bàn tay này mạnh mẽ, hung dữ đập lên người Thạch Chấn, trong chốc lát anh ta bị bàn tay đập xuống võ đài. Dấu tay đè xuống và ngọn lửa bốc lên bầu trời, Thạch Chấn liều mạng chống đỡ sự đàn áp của dấu tay, da nóng ra, anh ta hét lên thảm thiết.
Trên không trung, Tân Trạm khẽ lắc đầu, phát ra một luồng linh khí, định thu chiêu này lại.
Bị dấu tay này đánh trúng, Thạch Chấn đã không thể động đậy trong mấy ngày rồi, anh ta đã thất bại.
“Đừng nể tình, tiếp tục áp chế cậu ta”
Có điều dường như nhìn thấu tâm tư của Tân Trạm, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đột nhiên truyền âm nói với Tân Trạm.
“Anh ta không đón được chưởng này của tôi, tiếp tục đánh nữa thì anh ta sẽ chết” Tân Trạm bất lực nói “Không vấn đề, cậu nghe ta là được rồi, Thạch Chấn chết không được đâu. Nhưng ta muốn cho cậu ta một bài học suốt đời không quên” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói với giọng quả quyết.
“Được thôi” Tân Trạm không còn cách nào khác thu lại linh khí. Không biết Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng này có đáng tin hay không, chắc không phải muốn mình giết Thạch Chấn rồi lấy cái cớ này mà diệt mình đấy chứ.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, dựa vào cái tội xông vào hoàng cung gây rối của mình, thì đã đủ bị một chưởng đánh chết, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng chắc không đến nỗi chơi thủ đoạn này.
“Gầm!”
Yêu Hoàng chưởng càng áp bức thì sức mạnh càng tăng. Sức mạnh như núi và ngọn lửa thiêu đốt khiến Thạch Chấn đau đớn, cảm giác thân thể sắp bị xé nát. Anh ta gầm lên một tiếng, thân hình đột ngột biến đối, biến thành một con vượn khổng lồ.
Thạch Chấn từng nói, bản thân anh ta không cần biến thành yêu cũng có thể đối phó với Tân Trạm. Bây giờ bị Tân Trạm đánh một chiêu không chịu nổi mà biến nguyên hình rồi.
Nhưng dù có như vậy, cũng chỉ làm cho Thạch Chấn chống đỡ thêm được mấy giây mà thôi Cơ thể khổng lồ của con vượn có dấu vết rạn nứt, và lông trên người nó bị lửa thiêu rụi biến mất từng mảng, thê thảm vô cùng.
Bên ngoài võ đài, đám yêu tu đều im lặng.
Trước khi trận đấu bắt đầu, bọn họ đều dám chắc rằng Thạch Chấn sẽ thắng, Thạch Chấn là thiên tài của hoàng triều Tuyệt Nhật, cũng chính là niềm tự hào của bọn họ. Cộng thêm lời nói ngông cuồng trên võ đài của Tân Trạm, rằng chỉ dùng phương pháp yêu tu, điều đó càng khiến cho họ cảm thấy trận đấu này Thạch Chấn sẽ thẳng và kết quả không có gì là hồi hộp cả.
Nhưng kết quả bây giờ, giống như một cái bạt tai, mạnh mẽ tát lên mặt bọn họ.
Thiên kiêu lợi hại nhất của hoàng triều Tuyệt Nhật, vậy mà lại bại trong tay †u sĩ loài người nhãi nhép kia.
Hơn nữa còn gọn gàng dứt khoát như vậy, Man Ngưu Kình, cơn bão kiếm với Yêu Hoàng chưởng.
Chỉ với ba chiêu!
Thạch Chấn không chỉ thất bại, hơn nữa còn thất bại cực kì thê thảm. Cho dù có chống lại được Yêu Hoàng chưởng này, thì anh ta cũng không còn chút sức lực nào để chiến đấu.
Thấy Thạch Chấn gầm lên một tiếng, bỗng im bặt rồi hôn mê, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng mới hài lòng gật gật đầu.
“ĐỊ đến đây được Ông ta bay ra cung điện, xuất hiên trên võ đài, bàn tay lớn vung một cá Lập tức linh khí khắp bầu trời tuôn ra giống như sóng trào dâng, rơi xuống dấu bàn tay đó, giống như cơn mưa bão rơi xuống dập tắt ngọn lửa. Ngay sau đó Yêu Hoàng chưởng này biến mất không còn vết tích chỉ trong chớp mắt.
Tân Trạm ở bên cạnh lườm Yêu Hoàng một cái, trong lòng có chút cạn lời “Chả trách không cho mình rút tay lại, thì ra là ông ta muốn ra vẻ”
“Tân Trạm, cậu đang nghĩ gì đấy?”
‘Yêu Hoàng chú ý thấy ánh mắt đó của Tân Trạm, ông ta khẽ quay đầu lại, có điều trong ánh mắt chứa đựng sự nguy hiểm đáng nghiền ngẫm “Tu vi Yêu Hoàng động trời, tôi rất khâm phục”
Tân Trạm trong lòng thì âm thầm mảng ông ta giả dối, ngoài mặt lại nở nụ cười chân thành, chắp tay với Tuyệt Nhật Yêu Hoàng “Được rồi, trận đấu này kết thúc tại đây đi”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại vung tay lân nữa, Thạch Chấn bị hôn mê không biết bị ông ta đưa đến vùng đất nào rồi.
“Tiếp theo đây, ta nên nói cho mọi người biết sự thật rồi” Yêu Hoàng nhìn về đám đông, giọng nói trong trẻo.
“Chàng trai loài người này, không phải là kẻ địch của ta mà là đặc sứ ta sai đến”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thân mật võ vai Tân Trạm, ông ta vừa nói lời này xong thì cả hội trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, không hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào.
“Hùng Văn Ân, Lịch Ám Tây… đứng ra đây!”
Đại sư Nam Du bay đến võ đài, kêu †o gọi ra mấy cái tên.
Những người bị gọi tên thay đổi sắc mặt rõ rệt và hoảng sợ bước ra “Mấy người lấy hoàng cung làm hố bẫy, làm chuyện độc ác hãm hại người vô tội hết lần này đến lần khác, đừng tưởng rằng bổn hoàng không biết. Lần này ta cố tình sai cậu ta ra, điều tra chuyện này. Không ngờ sự thật khiến ta kinh ngạc”
Hùng Văn Ân cùng với những người khác quỳ cái bịch xuống, vẻ mặt cực kì hoảng loạn.
“Vua Lịch có mười mấy người con trai nối dõi, bỏ ra một kẻ suy đồi cũng rất bình thường. Ta giúp ông ta dọn dẹp cửa ngõ, tránh để sau này phạm phải lỗi lớn, chắc ông ta cũng sẽ không có ý kiến gì” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười giều một tiếng.
“Tần Trạm, mày không thể chết dễ dàng được đâu!”
Lịch Ám Tây nhìn Tân Trạm ở bên cạnh ‘Yêu Hoàng mà quát mảng. Trong lòng anh ta đau khổ vô cùng, vốn muốn giết Tân Trạm trút giận, kết quả cuối cùng người chết lại là mình.
Nhưng mà vẫn chưa đợi anh ta nói ra, Nam Du đã đi qua tát cho anh ta một bạt tai.
Lịch Ám Tây chỉ có thể phát ra những lời chửi rủa mờ nhạt.
Hùng Văn Ân ở bên thì sắc mặt nhợt nhạt, bại liệt nằm dưới đất. Cả người anh ta run rẩy, một thứ chất lỏng màu vàng chảy ra từ trong quần, bốc ra một mùi khai.
“Đưa đi, chém ngay không tha” Đại sư Nam Du khinh thường liếc mấy tên thị vệ này, vẫy vẫy tay, tự nhiên có người tiến đến đưa bọn họ đi.
“Được rồi, mọi người giải tán đi”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng vẫy vẫy tay, mọi người chào hỏi xong rồi tập lức rời đi “Cậu đi với ta một chuyến” Yêu Hoàng nhìn Tân Trạm một cái rồi bay đi.
Không biết Yêu Hoàng lại muốn chơi trò gì đây, trong lòng Tân Trạm bất lực, nhưng cũng chỉ có thể theo.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng ở trước, tự nhiên tung hoành trong hoàng cung, rất nhanh ông ta đã đưa Tân Trạm với Kim Sắc Tước Điểu đến sau chính điện, trước một tòa nhà nguy nga.
Diện tích tòa nhà này không lớn, nhưng tòa nhà rất tráng lệ và toát lên vẻ nguyên sơ và lâu đời của lịch sử.
Và đến đây vẻ mặt của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng trở nên cực kì nghiêm túc, Kim Sắc Tước Điểu ở bên cạnh cũng nhận ra được điều gì đó, và trở nên yên tĩnh vô cùng.
“Tân Trạm, cậu có biết đây là nơi nào không?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói.