May mắn thay, bản thân đã từng chính tay cảm nhận hơi thở điều động của Như Ý tiên tôn, giao tiếp trời đất.
Những thứ này không thể làm khó Tân Trạm.
Tân Trạm từ từ nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại từng bước của Như Ý tiên tôn, cố gắng làm giống nhau.
Trong nháy mắt, trong thế giới trắng xoá này, sau lưng Tân Trạm lần lượt xuất hiện những luồng kiếm tu hư ảnh trắng hơn tuyết.
Họ tung hoành ngang dọc trời đất, trải đây cả khoảng hư không.
Còn trước mặt tất cả mọi kiếm tu, không còn là ông lão trước đó múa kiếm nữa, mà thay vào đó là một người đàn ông trung niên đầu đội mão tím, trên người mặc áo mãng bào.
Đến tận năm mươi nghìn kiếm tu đứng đó, khí thế hùng hổ, khuấy động đất trời.
Trước đó, khi Như Ý tiên tôn phát huy thì bị tiên khí của Tân Trạm ảnh hưởng, kiếm tu chỉ có ba nghìn.
Nhưng ở không gian có linh khí vô tận như thế này, Tân Trạm có thể phát huy chiêu thức này đến mức độ cao nhất.
“Không biết thủ đoạn như thế này, thì sẽ được tổ tiên thừa nhận như thế nào đây?”
Chém!
Tân Trạm khẽ quát lên một tiếng.
Người đàn ông đội mão tím đó đồng thời lướt xuống thanh trường kiếm.
Giữa đất trời, năm mươi nghìn kiếm tu đồng thời rút kiếm ra.
Năm mươi nghìn tiên kiếm chỉ thẳng vào nơi có con rối duy nhất trong không gian này.
Tiên khí bay ra, đồng loạt bản thẳng tới.
Âm!
Thanh trường kiếm bay vù vù, chấn động không gian, trời đất rung chuyển.
Khi tiên kiếm bay đến, trút xuống như mưa rào rồi đều nhằm trúng vào người con rối đó.
Trong căn phòng này, chín bức tượng điêu khắc rồng khổng lồ đột nhiên chuyển động.
Có tiếng lách cách không ngừng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tân Hồng, mấy con rồng khổng lồ này toàn bộ đều ngẩng đầu lên trên, trong những cái miệng rồng ấy nhả ra chín viên linh châu.
Ánh sáng của những viên linh châu này chiếu sáng cả căn phòng, chói sáng đến mức Tân Hồng Phong không thể tin được, anh ta ra sức dụi mắt mình.
Cửu Nhai nhả ngọc?
Trong lần sát hạch thứ ba này, có thể đạt được thành tích mạnh nhất, lại là do Tân Trạm chỉ với một lần làm đã đạt được sao?
“Đây, đây…” Tân Hồng Phòng suýt chút nữa là quỳ luôn xuống, trong lòng thật là không biết nói gì cho phải.
Mẹ nó chứ đây chính là người cùng là người của nhà họ Tân nhưng chỉ là chi phụ, đây là người đã bị những tinh anh của nhà họ Tân đào thải, phải đi trấn thủ một thành phố nhỏ ở biên giới sao?
Nếu như Tân Trạm như thế này mà còn bị đào thải, thế thì bản thân mình với chút thiên bẩm này đập đầu chết cho nhanh!
“Cửu Nhai nhả ngọc, xem ra cũng không tồi.”
Tân Trạm mở mắt ra, nhìn thấy thành tích ở phía trên, không hề tỏ ra ngạc nhiên.